SIÊU THÍCH ANH

Chương 1


1. 

 

“Thưa bác sĩ, ý của bác sĩ là anh ấy không nhận ra tôi sao?” Lộ Di ngồi trên ghế, hai tay bất giác nắm chặt lại.

 

Vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đẩy cặp kính lên sóng mũi, gật đầu.

 

“Bộ não của bệnh nhân đã bị va đập mạnh trong tai nạn, dẫn đến xuất huyết não, chèn ép vào dây thần kinh nhớ, do đó gây ra ảnh hưởng nhất định đến trí nhớ.”

 

Lộ Di vẫn không hiểu: “Nhưng anh ấy nhớ người khác, nhớ trợ lý của anh ấy, nhớ bố mẹ anh ấy, sao lại chỉ quên mỗi mình tôi?”

 

Bác sĩ có nhiều năm kinh nghiệm, biết rằng gia đình bệnh nhân gặp phải tình huống này đều khó chấp nhận, nên kiên nhẫn giải thích: 

 

“Bệnh nhân bị mất trí nhớ chọn lọc, có lẽ ký ức về cô có vị trí đặc biệt trong lòng anh ấy, nên khi gặp phải chấn động lớn, cơ thể sẽ vô thức phong tỏa ký ức này như một cơ chế tự bảo vệ.”

 

“Kí ức của anh ấy có thể hồi phục không?” 

 

Lộ Di gần như bật khóc, lo lắng nhìn bác sĩ, như thể nếu nghe câu trả lời không tốt, cô sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

 

May mắn thay, bác sĩ đã cho cô một viên thuốc an thần.

 

“Cô không cần quá lo lắng về điều này, lượng m.á.u tụ trong não bệnh nhân không nhiều, theo thời gian có thể tự hấp thụ, khi m.á.u tụ tan ra thì ký ức sẽ hồi phục.”

 

Lộ Di tạm thời yên tâm.

 

Cô điều chỉnh tâm trạng, quay lại phòng bệnh.

 

 

Cô đứng ngoài cửa, thở mạnh ra một hơi dài, đặt hai tay lên mặt vò loạn, cố gắng thả lỏng biểu cảm, cuối cùng nở một nụ cười nhẹ nhàng, đẩy cửa bước vào.

 

Tuy nhiên, nụ cười chưa kịp duy trì được 30 giây, Lộ Di đã không cười nổi nữa.

 

Trong căn phòng bệnh đơn rộng rãi và sạch sẽ, Tạ Hoài Xuyên mặc bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, tựa vào giường bệnh, có một người đang ngồi bên cạnh giường bón cho anh ta một bát gì đó.

 

“Các người đang làm gì vậy?”

 

Người đó tay run lên, làm đổ canh trong muỗng ra ngoài.

 

“Sao rồi, đau không, tay bị phỏng đỏ cả rồi.” 

 

Tạ Hoài Xuyên cầm lấy bát canh và muỗng từ tay người đó, đặt lên tủ đầu giường, giọng có chút xót xa.

 

“Cô vào sao không gõ cửa, làm người ta sợ c.h.ế.t khiếp.”

 

Lộ Di vừa ấm ức vừa buồn bã, giọng có chút cáu kỉnh

 

“Từ khi nào em vào phòng anh còn phải gõ cửa nữa? Còn người này là ai?”

 

Chưa kịp để Tạ Hoài Xuyên trả lời, người đó đã đứng lên, đối diện với Lộ Di, cúi đầu e thẹn nói:

 

 “Giám đốc Lộ, tôi, tôi là Thư Dã.”

 

Lộ Di nhíu mày, chưa kịp nói gì, trợ lý của Tạ Hoài Xuyên – Trần Thiên, liền bước tới giải thích:

 

 “Giám đốc Lộ, Thư Dã là trợ lý thiết kế của công ty, đã vào làm được nửa năm rồi.”

 

“Trợ lý thiết kế? Phòng thiết kế có người mới vào sao tôi không biết?”

 

Lộ Di tám tháng trước được mời sang Ý học tập, hàng ngày bận rộn với việc thiết kế sản phẩm mới của thương hiệu, dù mang danh là giám đốc thiết kế nhưng lại không quản lý. Các công việc hành chính của bộ phận đều do phó giám đốc phụ trách.

 

Nhưng phòng thiết kế có người mới, đã vào làm nửa năm, cô với tư cách là giám đốc thiết kế lại hoàn toàn không biết, thật là nực cười.

 

Trần Thiên cũng rất khó xử, anh cũng không hiểu sao lại thành ra tình huống như hiện tại.

 

Một tuần trước, khi đang lái xe đi làm thì Tạ Hoài Xuyên bị t.ai n.ạn, ngay lập tức mất ý thức, được người qua đường đưa vào bệnh viện cấp cứu. Trần Thiên nhận được tin lập tức thông báo cho Lộ Di đang ở Ý.

 

Lộ Di đang tham gia buổi tiệc chia sẻ của các nhà thiết kế, nhận được tin liền lập tức đặt vé máy bay bay về. Khi đó Tạ Hoài Xuyên vừa phẫu thuật xong, vẫn còn hôn mê. Lộ Di lo lắng chăm sóc anh ấy suốt mấy ngày, cuối cùng sáng nay anh ấy tỉnh lại, nhưng lại không nhận ra Lộ Di.

 

Điều tức giận là Tạ Hoài Xuyên quên ai không quên, lại quên người yêu bảy năm của mình.

 

Nhưng điều đáng sợ hơn là Tạ Hoài Xuyên sau khi tỉnh lại không chỉ không nhận ra Lộ Di, mà còn khăng khăng muốn gặp Thư Dã, nhân viên thiết kế mới của phòng thiết kế.

 

Nhìn phản ứng của Lộ Di, có vẻ như cô hoàn toàn không biết phòng mình có người mới. Nói cách khác, Tạ Hoài Xuyên hoàn toàn không nói với Lộ Di về Thư Dã.

 

Vì sao không nói, Lộ Di không biết, Trần Thiên càng không biết.

 

Trần Thiên cảm thấy ông chủ của mình như biến thành một người khác, cứ khăng khăng bắt anh ta thông báo cho Thư Dã đến bệnh viện. Thư Dã không chỉ đến, còn mang canh bồi bổ, không chỉ mang canh, mà còn ngồi bên giường tự tay bón cho Tạ Hoài Xuyên.

 

Có phải ông chủ và giám đốc Lộ đã chia tay rồi không?

 

Không thể nào, ngay ngày trước khi xảy ra vụ tai nạn, Tạ Hoài Xuyên còn đặc biệt sắp xếp thời gian công tác, nói rằng tháng sau sẽ bay sang Ý cùng Lộ Di kỷ niệm bảy năm yêu nhau.

 

Trần Thiên không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ trong phòng, chỉ muốn chạy ra ngoài, lòng hoảng loạn không thôi.

 

Tuy nhiên, Tạ Hoài Xuyên không tha cho cô, ngồi trên giường lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Trần Thiên, cậu nói cô ta là giám đốc của công ty à?”

 

Trần Thiên mồ hôi lạnh tuôn ra, cứng đầu quay sang anh ta, khó khăn nói: “Đúng vậy, chị, chị Lộ là giám đốc bộ phận thiết kế của công ty chúng ta.”

 

Tạ Hoài Xuyên dường như không tin, ánh mắt quét qua Lộ Di, khinh bỉ nói: “Là giám đốc nhưng lại không rõ người trong bộ phận của mình mà còn có mặt mũi mà ở đây cãi nhau nữa à?”

 

“Anh…”

 

Lộ Di bị tức đến không thốt nên lời. Lúc tốt nghiệp đại học, hai người đã hứa cùng nhau khởi nghiệp, Tạ Hoài Xuyên làm ông chủ, lo điều hành công ty, Lộ Di không phải lo lắng gì, chỉ cần an tâm làm thiết kế mình yêu thích.

 

Bao nhiêu năm nay, hai người hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau thành lập thương hiệu trang sức Sơn Xuyên nổi tiếng trong nước. Vài năm gần đây còn nổi lên trên quốc tế, danh tiếng vang dội.

 

“Giám đốc Lộ, xin chị đừng giận, có lẽ là do tổng giám đốc Tạ bình thường quá bận rộn, em là chỉ nhân viên nhỏ mới vào, không phải chuyện lớn nên anh ấy mới không nói cho chị biết, tất cả đều là lỗi của em.” 

 

Thư Dã đứng bên giường, ánh mắt chân thành nhìn Lộ Di, như thể rất hối lỗi.

 

“Em có lỗi gì chứ, chuyện này không liên quan đến em, là cô ta cố ý gây chuyện, em đừng sợ, không sao đâu.” 

 

Tạ Hoài Xuyên vỗ vỗ tay cô ta như an ủi, liếc mắt nhìn Lộ Di, rồi cầm bát canh trên tủ đầu giường lên uống một ngụm, không hài lòng nói: “Canh lạnh rồi.”

 

Thư Dã vội vàng cầm lấy bát trong tay anh, đổ canh vào thùng rác, rồi lấy thêm một bát từ phích giữ nhiệt ra cho anh.

 

“Không sao, vẫn còn mà, em đã nấu rất nhiều.”

 

Nói xong, cô ta quay sang nhìn Lộ Di, tốt bụng nói: “Giám đốc Lộ, chị cũng uống một bát đi, tổng giám đốc Tạ khen canh em nấu ngon đấy.”

 

Lộ Di không muốn uống canh, Lộ Di muốn ăn thịt người.

 

Cô không thể hiểu nổi, rõ ràng mới tuần trước anh và cô tuy cách xa nhưng rất quan tâm yêu thương nhau. Vậy mà bây giờ anh lại có thể tình tứ với người con gái khác ngay trước mặt cô.

 

Lộ Di chỉ cảm thấy mắt mình cay xè, nước mắt như không thể kìm nén mà sắp trào ra.

 

Tuy nhiên, lòng tự tôn trong cô đã khiến cô gồng mình không khóc trước mặt người khác. Cô liếc nhìn hai người đang thân mật đút cho nhau ăn, không thể chịu đựng nổi nữa, quay người bước ra và đóng sầm cửa lại.

 

2. 

 

Tạ Hoài Xuyên đã ở bệnh viện hơn nửa tháng, những vết thương ngoài da đã gần như lành hẳn và bác sĩ đã cho phép xuất viện, nhưng anh vẫn không có chút dấu hiệu nào của việc khôi phục trí nhớ.

 

Lộ Di lái xe chở anh về nhà, lòng cảm thấy rối bời.

 

Trong nửa tháng qua, Thư Dã hầu như ngày nào cũng mang canh đến bệnh viện thăm Hoài Xuyên. Mỗi khi nhìn thấy Thư Dã, Hoài Xuyên lại cười rất vui. Giữa hai người có một loại bầu không khí kỳ lạ, khiến Lộ Di cảm thấy mình như người thừa.

 

Lộ Di cảm thấy rất khó chịu. Nụ cười của Hoài Xuyên và sự dịu dàng của anh, vốn là những điều thuộc về cô, giờ đây lại vì một tai nạn xe hơi vô lý mà tất cả mọi thứ đều chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

 

Hai người im lặng, tổ ấm yêu thương mà họ từng cùng nhau xây dựng đã đến. Khi đỗ xe vào chỗ đỗ, Lộ Di lắc đầu, cố gắng vứt bỏ những cảm xúc hỗn độn trong đầu ra.

 

Có lẽ sẽ ổn thôi.

 

Chỉ cần Hoài Xuyên trở về nhà, nhìn thấy mọi thứ quen thuộc, chắc chắn sẽ nhớ lại quá khứ của họ.

 

Lộ Di vừa tự an ủi mình vừa rút chìa khóa mở cửa, Hoài Xuyên đi theo sau cô vào nhà.

 

Căn nhà này là do Hoài Xuyên bí mật mua vào năm thứ hai sau khi cả hai tốt nghiệp đại học.

 

Lúc đó, công ty của họ đang ở giai đoạn khởi nghiệp. Lộ Di đang học thạc sĩ tại RCA, ban ngày học, ban đêm vẽ thiết kế. Còn Hoài Xuyên thì bận rộn với việc vận hành công ty, biến những thiết kế của Lộ Di thành hiện thực.

 

Hai người vượt qua hơn 9000 km, cách nhau 8 giờ, cùng nhau nỗ lực vì một ước mơ chung.

 

Lộ Di nhớ lại Hoài Xuyên đã sắp xếp công việc để bay đến Anh tham dự lễ tốt nghiệp của cô.

 Ngay sau khi trở về nước, anh đã trực tiếp đưa cô đến đây, bịt mắt cô lại và nói rằng có một điều bất ngờ.

 

Khi Lộ Di mở mắt ra, cô nhìn thấy Hoài Xuyên đang cầm một chùm chìa khóa đứng trước mặt.

 

Lúc đó, ánh mắt của Hoài Xuyên tràn đầy sự dịu dàng và tình yêu, nói với cô rằng đây sẽ là ngôi nhà của họ, là tương lai của họ.

 

Lộ Di không ngờ mình lại nhớ rõ đến vậy, thậm chí cả những chi tiết nhỏ như gió thổi vào cuốn theo những cánh hoa rơi trên ban công vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu cô.

 

Lộ Di thở dài một hơi, cầm lấy đồ dùng cá nhân của Hoài Xuyên đem từ viện về mang vào phòng, không chú ý đến biểu cảm kỳ lạ của Hoài Xuyên.

 

“Chúng ta trước đây ở chung một phòng à?” Hoài Xuyên quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ngạc nhiên.

 

“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Lộ Di quay đầu lại nhìn anh.

 

“Chúng ta cần nói chuyện.” Hoài Xuyên im lặng một lúc rồi nói.

 

Lộ Di đặt túi đồ xuống, tựa vào khung cửa nhìn vào mắt anh.

 

“Anh muốn nói gì?”

 

Hoài Xuyên nuốt khan, không nói ngay, dường như đang sắp xếp từ ngữ. Một lúc sau, anh do dự mở miệng: “Có lẽ trong mắt em, tôi là bạn trai yêu nhau nhiều năm, tình cảm sâu đậm”

 

Anh ngừng lại một lúc, vẻ mặt có phần phức tạp: “Nhưng hiện tại, tôi hoàn toàn không nhớ bất cứ điều gì về em. Vì vậy, tôi không thể ở trong tình trạng này mà sống như một đôi tình nhân. Em có hiểu không?”

 

Lộ Di biết rõ Hoài Xuyên chưa khôi phục trí nhớ, nhưng khi nghe anh thừa nhận không nhớ gì về mình, lòng cô đau như cắt.

 

Cô cắn môi dưới, cố gắng giữ bình tĩnh.

 

“Anh nói những lời này là có ý gì?”

 

Hoài Xuyên thở dài, cuối cùng vẫn không đành lòng. “Chắc hẳn vẫn còn phòng khác đúng không? Ít nhất trước khi tôi khôi phục trí nhớ, chúng ta hãy sống riêng ra.”

 

Nhà có bốn phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp. Một phòng ngủ chính, hai phòng làm việc và một phòng chứa đồ. Lộ Di không còn cách nào khác, đành phải dọn dẹp phòng chứa đồ để cho anh ở.

 

Trong lúc dọn dẹp, Lộ Di đã cố ý đặt những album chứa đựng kỷ niệm tình yêu của hai người lên bàn trong phòng anh.

 

Hoài Xuyên chỉ tạm thời mất trí nhớ, có lẽ nhìn nhiều sẽ nhớ lại.

 

Tất cả bạn bè của Lộ Di đều ghen tị với cô, họ đều nói rằng Hoài Xuyên giống như một người bạn trai tuyệt vời từ trên trời rơi xuống, rằng Lộ Di đã tích được phước nhiều kiếp mới gặp được một người hoàn hảo như vậy.

 

Lộ Di luôn cảm thấy mình rất may mắn. Nhiều cặp đôi tốt nghiệp đại học rồi chia tay, nhưng họ đã cùng nhau vượt qua nhiều năm như vậy. Cô thậm chí còn nghĩ rằng họ sẽ cùng nhau sống bình yên qua hết cuộc đời và sau này sẽ được chôn cùng nhau trong một ngôi mộ, tên của họ sẽ được khắc cạnh nhau.

 

Bình dị nhưng hạnh phúc.

 

Nếu có thể như nguyện thì tốt biết bao. Rõ ràng họ đã vượt qua được khoảng cách xa xôi, vậy mà giờ đây lại vì một tai nạn mà trở nên xa cách như vậy.

 

Buổi tối, Lộ Di nằm một mình trên chiếc giường đôi rộng rãi trong phòng ngủ chính. Gối vẫn còn mùi hương của Hoài Xuyên. Những giọt nước mắt mà cô đã kìm nén cả ngày không thể kìm lại nữa, lăn dài trên má. Cô ôm lấy chiếc gối của Hoài Xuyên, cuộn mình trong chăn, cố gắng kiềm chế tiếng khóc của mình.

 

“Hoài Xuyên sao có thể đối xử với mình như vậy?”

 

“Sao anh dám?”

 

Yêu nhau nhiều năm, Hoài Xuyên luôn chăm sóc cô, chưa bao giờ nói một lời nặng nề, gần như có thể nói là bất cứ điều gì cô muốn, Hoài Xuyên đều làm cho.

 

Họ quen nhau từ thời đại học, trẻ trung và đầy hy vọng về tương lai, có chung sở thích và đam mê. Khi mới xác định quan hệ, hai người thường xuyên nói chuyện suốt đêm, cho đến khi một trong hai người không chịu nổi mà thiếp đi.

 

Lộ Di không muốn tin rằng Hoài Xuyên sẽ phản bội mình, nhưng sự hiện diện của Thư Dã khiến cô không thể nào tự thuyết phục bản thân được nữa.

 

Ngay cả khi mất trí nhớ, cũng không có lý do gì để yêu người khác một cách vô cớ.

 

Lộ Di cố gắng nhớ lại những điều bất thường của Hoài Xuyên trong những năm qua, vô số suy nghĩ rối ren làm cô khó hiểu.

 

Không biết đã khóc bao lâu, đầu đau như búa bổ, nhưng ngày mai vẫn phải đi làm, không thể xuất hiện tại công ty với đôi mắt sưng húp được. Cô ép mình không được khóc nữa, xuống giường mò mẫm tìm thuốc giảm đau uống, uống một nửa cốc nước, rồi kiệt sức nằm xuống giường, cuối cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

 

Sáng hôm sau, khi Lộ Di bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Hoài Xuyên đã mặc vest ngồi ở bàn ăn sáng rồi. Trần Thiên đứng bên cạnh, thấy cô liền giơ tay chào hỏi.

 

Lộ Di ngạc nhiên một lúc, đi đến đối diện Hoài Xuyên kéo ghế ngồi xuống.

 

“Sao dậy sớm vậy?”

 

Hoài Xuyên nuốt miếng bánh mì cuối cùng, bình tĩnh nói: “Tôi đã không có vấn đề gì về sức khỏe, từ hôm nay tôi sẽ trở lại công ty làm việc.”

 

Hoài Xuyên thực sự chỉ quên mỗi cô, còn lại không quên gì cả. Khi nằm viện, Trần Thiên còn mang máy tính đến bệnh viện để anh làm việc từ xa, dường như anh chỉ bị thương ngoài da, trí nhớ hoàn toàn không bị tổn thương.

 

Lộ Di gật đầu, thật ruay lại làm việc cũng tốt. Cô đã hỏi ý kiến bác sĩ, tiếp xúc nhiều với môi trường cũ sẽ giúp khôi phục trí nhớ.

 

Chỉ là quay lại công ty, có lẽ sẽ gặp Thư Dã, Lộ Di lại cảm thấy khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.