1
Ta khóc đỏ tròng mắt.
“Cô gia, nô tỳ là Sơ Nguyệt, không phải tiểu thư……”
Người đang làm càn trên thân không có dừng lại, dứt khoát cởi hỷ bào, xé thành vải rách, đem cổ tay của ta trói lại.
Hết thảy những chuyện đang phát sinh trước mắt, ta chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Tối nay, vốn nên là đêm động phòng của tiểu thư cùng thế tử Cố Thanh Từ
Thế tử không đi động phòng, cùng tiểu thư hành lễ, lại ôm nha hoàn hồi môn là ta vào trong thư phòng, tùy ý làm bậy.
Trên bàn sách rơi lả tả trên đất, nghiên mực ngã lật.
Mấy giọt mực nước vẩy lên gương mặt phong trần tuấn tú của Cố Thanh Từ, đáy mắt hơi lãnh đạm, phảng phất như chấm lên gương mặt hắn vài vết nốt ruồi xuân..
Xuân tình nồng ý.
Hắn chế trụ ngón tay của ta, mười ngón quấn giao.
Hắn tựa vào tai ta, thanh âm rơi xuống bên tai, tiếng nói khàn khàn từng tiếng kêu: “Kiều Doanh, Kiều Doanh……”
Kiều Doanh chính là danh tự của tiểu thư.
Ta khóc khàn cuống họng, khoé mắt đỏ máu, cầu xin hắn hết lần này đến lần khác : “Thế tử gia, nô tỳ là Sơ Nguyệt mà!”
Sau một đêm, Cố Thanh từ rốt cục cũng buông tha ta, mặc chỉnh tề.
Mà ta váy bị xé giống như vải rách, bị hắn giẫm dưới chân.
Ánh mắt hắn lãnh đạm dò xét, giống như đang nhìn một kiện hàng hóa, hoàn toàn không có sự cuồng nhiệt đêm qua.
Ta nhịn đau, nửa quỳ trên mặt đất: “Cầu thế tử gia cho nô tỳ một bát canh tránh tử.”
Cố Thanh từ rủ ánh mắt xuống nhìn ta: “Không cần, Sơ Nguyệt, ngươi sinh một đứa bé cho ta đi.”
Ta kinh ngạc sững sờ quỳ trước chân hắn, mang theo tiếng khóc nức nở: “Cái này làm sao có thể? Nô tỳ chỉ là hạ nhân…… Cốt nhục của Thế tử quý giá, nên từ trong bụng của tiểu thư sinh ra!”
Ta ngay cả thông phòng của hắn cũng không phải, ta chỉ là một tỳ nữ hồi môn của tiểu thư mà thôi!
Làm sao sinh con cho hắn được!
Cố Thanh từ thần sắc lạnh nhạt, trên mặt hiện lên vẻ không vui, hắn đối với nha hoàn là ta không có quá nhiều kiên nhẫn, nhưng vẫn còn cúi người dùng đầu ngón tay hơi lạnh mà lau đi từng giọt nước mắt của ta.
“Sinh con cho ta, ngươi không muốn sao?
“Đợi ngươi có thai , ta sẽ ban cho ngươi thân phận thiếp thất, đừng khóc nữa.”
Vứt xuống câu này xong, Cố Thanh Từ cũng không có ở lại thêm, bỏ lại nha hoàn tầm thường là ta cùng mặt đất đầy bừa bộn.