13
“Âm thanh gì vậy?”
“Không biết, nghe thật đáng sợ.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần chúng tôi.
Âm thanh ghê rợn kia như đang gõ vào trái tim mỗi người chúng tôi.
Nỗi sợ hãi vô hình bỗng xuất hiện.
Trên sàn hành lang ở góc cua bắt đầu xuất hiện một cái bóng.
Bóng đen ngày càng lớn hơn.
Thời gian trôi qua.
Một bóng dáng khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi.
Hắn khom lưng, trông giống như một ngọn núi kỳ quái.
Phía sau hắn kéo lê một chiếc rìu gỉ sét.
Tiếng kêu chói tai vừa rồi chính là do chiếc rìu phát ra.
Nhưng điều càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng hơn.
Là trên chiếc rìu đó còn dính máu tươi.
Khi hắn di chuyển, kéo lê một vệt máu dài phía sau.
“Người canh giữ tầng này là một tên sát nhân hàng loạt!”
Trần Ti Ti đột nhiên hoảng sợ nói.
“A!”
Cô ta vừa dứt lời.
Đoàn Hiểu Hiểu cùng nam sinh liền thét chói tai.
Tôi và Lâm Tây còn chưa kịp ngăn cản.
Tôi: “…”
Lâm Tây: “…”
Xong rồi…
Quả nhiên, giây tiếp theo.
Tên sát nhân hàng loạt đã chú ý đến chúng tôi.
Hắn trừng đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lẽo và độc ác nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Ngay sau đó!
Hắn lao về phía chúng tôi.
Kéo lê chiếc rìu gỉ sét còn dính máu.
“Chạy!”
Lâm Tây hét lên một tiếng.
Ba người Trần Ti Ti hét lên hoảng loạn, nhanh chóng chạy về hướng khác trong khoang tàu.
“Lâm Tây, chìa khóa ở trên chiếc rìu của hắn!”
Tôi tinh mắt nhìn thấy.
Lâm Tây vừa chạy vừa ngoái đầu lại.
Quả nhiên, thấy trên đầu mũi chiếc rìu treo lủng lẳng một chiếc chìa khóa dính máu.
“Chạy tản ra! Đừng chạy về cùng một hướng!”
Lâm Tây lớn tiếng nhắc nhở Trần Ti Ti và những người khác.
Sau đó lại nói với tôi: “Tôi thu hút hắn ta, chị nghĩ cách lấy chìa khóa đi.”
“Được.”
Tôi và Lâm Tây nhanh chóng phân công nhịp nhàng.
Lâm Tây thấy Trần Ti Ti và những người khác đã chạy mất dạng.
Cậu ta cố tình giảm tốc độ để thu hút sự chú ý của tên sát nhân.
“Đồ chậm chạp, đuổi theo tôi đi!”
Cậu ta làm mặt quỷ khiêu khích đối phương.
Sự chú ý của tên sát nhân bị Lâm Tây thu hút.
Hắn đỏ mắt, thở hổn hển.
Một tay giơ chiếc rìu lên đuổi theo Lâm Tây.
“Chết tiệt! Sao đuổi nhanh vậy?”
Lâm Tây hốt hoảng.
Nhanh chóng co chân bỏ chạy.
14
“Vèo——!”
Tên sát nhân hàng loạt vung chiếc rìu trong tay.
Nó sượt qua người Lâm Tây bay ra ngoài.
Lâm Tây sợ đến toát cả mồ hôi lạnh.
Không thể không tăng tốc chạy nhanh hơn.
Còn tôi thì bám sát ngay phía sau tên sát nhân hàng loạt.
Lâm Tây nhanh chóng chạy vào đại điện.
Hai người bọn họ rượt đuổi nhau vòng quanh đại điện.
Tên sát nhân hàng loạt vác chiếc rìu.
Rầm một tiếng!
Rầm thêm một tiếng nữa.
Sàn khoang tàu bị hắn chém ra vài cái hố vừa sâu vừa đen.
Thấy Lâm Tây sắp bị đuổi kịp.
Tôi không thể không tăng tốc hành động.
Tôi quấn sợi dây trong tay quanh cột ở tầng hai của đại điện mấy vòng.
“Lâm Tây! Bên này!”
Tôi cất tiếng gọi.
Lâm Tây đổi hướng, chạy về phía tôi.
Cậu ta nhanh nhẹn nhảy qua sợi dây dưới đất.
Tên sát nhân hàng loạt phía sau vì thân hình cồng kềnh.
Rầm!
Chỉ nghe một tiếng động lớn vang trời.
Tên sát nhân hàng loạt vấp ngã xuống đất.
Chiếc rìu trong tay hắn bị hất văng ra ngoài.
Chiếc chìa khóa vừa vặn rơi xuống ngay trước mặt tôi.
Tôi vươn tay chộp lấy, chiếc chìa khóa đã nằm gọn trong tay.
“Xì——xì!”
Đối phương phát ra tiếng thở dốc nặng nề.
Ánh mắt màu đỏ hung ác hướng về phía tôi.
Tôi: “…”
Bị hắn chú ý rồi.
Tôi quay đầu bỏ chạy.
Cũng không biết chìa khóa có phải là điểm yếu của tên sát nhân hay không.
Tốc độ truy đuổi của hắn có thể dùng “không cần mạng” để miêu tả.
“Chị! Cẩn thận!”
Giọng nói hoảng hốt của Lâm Tây vang lên phía sau tôi.
Một cơn lạnh lẽo khiến tôi rùng mình từ phía sau.
Một chút lơ là, tôi bị tên sát nhân chặn ở góc tường.
Hắn vác rìu từng bước một tiến lại gần.
“Trả lại chìa khóa cho tao!!!”
Tên sát nhân gào lên.
Mi mắt tôi giật giật, tôi lập tức ném chìa khóa cho Lâm Tây.
“Đón lấy!”
Rồi ngay khi tên sát nhân chưa kịp phản ứng.
Tôi nhanh chóng leo qua lan can.
Thấy mình bị lừa.
Tên sát nhân hoàn toàn tức giận, giơ rìu lên chém về phía tôi.
Đây là tầng hai của đại điện.
Nếu tôi nhảy xuống, chắc sẽ không chết.
Tôi cắn răng.
Nhắm mắt nhảy xuống.
“Trời ơi! Chị, chị đang nghiêm túc sao?!”
Lâm Tây hốt hoảng kêu lên.
15
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị thương.
Nhưng ngay lúc này.
Cơ thể tôi đột nhiên bị những xúc tu giống bạch tuộc của ngọn nến ở cửa chụp lấy.
Đối phương quấn quanh eo tôi, sau đó trực tiếp đưa tôi lên ngai vàng.
Tôi: “…”
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng.
Đột nhiên lại “bùm” một tiếng.
Tên sát nhân vì quán tính mà cả người lộn nhào ra khỏi lan can.
Cái đầu hắn va vào chính cái rìu của mình.
Dịch lỏng đỏ tươi đặc quánh chảy ra từ đầu hắn.
Lâm Tây hoảng hốt chạy từ cầu thang xuống.
“Chị! Chị không sao chứ?”
Tôi: “…”
Nhìn tôi như có chuyện gì không?
“Vừa rồi đó là vật gì? Sao nó lại cứu chị.”
Lâm Tây thắc mắc.
Tôi không biết phải trả lời thế nào.
Chỉ đành ho hai tiếng.
“Chìa khóa đã lấy được, chúng ta nhanh chóng đi lên tầng hai thôi.”
“Được.”
Tại cửa ra vào của tầng hai.
Chúng tôi lại bắt gặp đám người Trần Ti Ti.
Dù tôi và Lâm Tây đã lôi kéo tên sát nhân đi.
Nhưng bọn họ vẫn sợ quá mức.
“Hai…… Hai người không sao chứ?”
Nam sinh nói.
“Nói giỡn, cũng không nhìn xem chúng tôi là ai.”
Sau khi tránh xa nguy hiểm, Lâm Tây lại trở nên kiêu ngạo.
“Vậy các người có lấy được chìa khóa không?”
Đoàn Hiểu Hiểu kích động nói.
Tôi gật đầu.
“Oa! Các người cũng quá lợi hại!”
Đoàn Hiểu Hiểu phát ra tiếng tán thưởng.
Bị ánh mắt bất mãn của Trần Ti Ti trừng hai cái.
Trần Ti Ti liếc tôi một cái, khinh thường một tiếng.
“Xem ra chị ta cũng chỉ là may mắn chó ngáp phải ruồi thôi, có gì mà tung hô như vậy?”
“Ti Ti, cậu đừng nói như vậy, nếu không có bọn họ, người bị tên giết người điên cuồng kia truy đuổi chính là chúng ta.”
Đoàn Hiểu Hiểu cẩn thận mở miệng.
Trần Ti Ti hừ lạnh một tiếng, không mở miệng nữa.
16
Tôi cũng không muốn so đo những thứ này với đối phương.
Sau khi đến tầng thứ hai.
Trên đầu chúng tôi lại vang lên thanh âm quen thuộc của hệ thống:
[Chào mừng người chơi đến với tầng hai, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối cho người chơi, xin các người chơi nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục thử thách tiếp theo.]
“Kỳ lạ, tên bá tước kia không phải nói chỉ cho chúng ta mười phút sao?”
Nam sinh đi cùng thắc mắc.
“Có thể là thời gian do tầng trên thiết lập cho chúng ta.”
Đoàn Hiểu Hiểu suy đoán.
Tôi sờ sờ mũi không nói gì.
“Lâm Tây, các người ăn trước, tôi ra ngoài xem tình hình.”
“Được, chị cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Tôi rời khỏi sảnh tầng hai, đi vào hành lang.
Chỉ đi được vài bước, tôi đã chú ý đến bức tranh treo không xa.
Khác với bức tranh lần đầu gặp.
Bây giờ bức tranh có nền là nhà hàng.
Mà trong tranh, người đàn ông đang cúi xuống chuẩn bị cái gì trên bàn ăn.
Lần này nội dung bức tranh không bị ngược ánh sáng.
Tôi có thể nhìn thấy rõ một bên mặt quen thuộc của người đàn ông.
Tôi nheo mắt lại.
Và đúng lúc này, người đàn ông trong tranh hình như đã chú ý đến tôi.
Hắn quay đầu.
Tôi: “…!!!”
Còn có thể cử động nữa?!
Tôi giật mình.
Đột nhiên, một cơn hút kỳ quái từ bức tranh truyền ra.
Bỗng nhiên kéo tôi vào trong.
“Ôi trời!”
Tôi chưa đứng vững đã suýt quỳ xuống.
Nhưng có ai đó đỡ tôi.
“Vợ.”
Giang Úy Xuyên khẽ cười.
Giọng nói êm ái và dịu dàng.
Tôi: “…”
“Giang Úy Xuyên, sao anh lại ở đây?”
“Anh cũng không biết, anh đang mua hải sản cho em, kết quả là vừa mở mắt đã xuất hiện ở đây.”
Giang Úy Xuyên chớp chớp mắt.
Tôi nhìn chằm chằm anh không nói lời nào.
“Thật mà, không tin em xem, anh còn làm xong đồ ăn cho em rồi.”
Giang Úy Xuyên chỉ vào bàn ăn đầy món ngon.
Cuối cùng còn tự khen ngợi: “Đều là những món em thích.”
Mí mắt tôi giật giật.
Khó mà tin được, nói ra ai cũng không tin.
Người chồng mà tôi luôn nghĩ là một người bình thường lại là boss ẩn giấu.
Có trời mới biết khi tôi nhận ra giọng nói của Giang Úy Xuyên, tôi khiếp sợ đến mức nào.
Tôi đẩy tay Giang Úy Xuyên ra.
“Đừng giả bộ với em, Giang Úy Xuyên, không nghĩ tới anh lại là người như vậy!”
“Lừa em nói đi công tác, trên thực tế là vào trong game làm Boss đúng không?”
Tôi còn tưởng anh không thể làm gì, yếu đuối không tự lo được.
Cứ nghĩ sẽ cố gắng kiếm thêm một vài phần thưởng để anh yên tâm ở nhà.
Giang Úy Xuyên cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống một chút.
“Nhưng em cũng không nói cho anh biết, thân phận của em. Em nói đi làm, kỳ thật là vào phiên bản đánh quái thú mà.”
“Anh cũng không nói gì, vợ.”
Giang Úy Xuyên nhẹ nhàng nói “vợ”.
Tôi lập tức cứng họng.
Tôi: “…”