Nằm giữa dòng chảy sông Hàm Luông có một mô đất mọc lên, nơi ấy gọi là Cù Lao Đất. Từ những năm đầu giải phóng, ở vùng đất này dưới mỗi tất đất đều là chiến sĩ và người dân nằm xuống. Nếu không nói quá, nơi đây giống như một bãi nghĩa địa lớn, có rất nhiều lời đồn đại về ma quỷ. Nhưng những năm ấy nghèo đói, có miếng đất dựng chòi cày cấy đã là may mắn. Sự đói nghèo cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ hãi, người dân đành bấm bụng ở lại vùng đất này.
Một chiều tháng chạp, gió bấc thổi về lành lạnh, nước dâng cao tràn qua bờ ruộng. Ở cái nơi khỉ ho cò gáy chỉ cần mặt trời vừa xuống núi sẽ bắt đầu màn đêm tĩnh mịch. Không có ánh sáng, dầu cũng khan hiếm nên không ai dám đốt nhiều. Buổi tối bên ngoài lại không sạch sẽ nên hầu như mọi hoạt động đều phải làm xong trước khi mặt trời lặn.
Chị Nhàn dọn cơm ra chiếc bàn gỗ cũ kĩ để trước sân nhà, với gọi con gái đang chơi nhảy lò cò gần đó:
-Sương, mau đi gọi cha con về ăn cơm!
Sương năm nay mới chừng mười tuổi, mặt mày tròn trịa vô cùng đáng yêu. Nó dạ một tiếng rồi nhảy chân sáo dọc bờ kênh ra tận vàm tìm cha nó.
-Cha ơi, mẹ gọi về ăn cơm!
Anh Hoài, cha Sương đang neo ghe vào bờ sau bữa đi câu. Nghe con gái nói, anh đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho con gái về nhà. Sương gật đầu rồi định nhảy chân sáo đi về nhưng lại nghe dưới nước có tiếng cười trẻ em khúc khích đang chơi đùa. Tò mò, Sương nhìn xuống nước thì thấy hai đứa trẻ mặc đồ trắng đang chơi rất vui vẻ. Chỉ là nước mà Sương nhìn không phải là nước, mà là như phản chiếu một nơi nào đó.
Nhìn thấy Sương, hai đứa trẻ cười khúc khích rồi vẫy tay gọi nó chơi cùng. Anh Hoài còn chưa lên bờ thì đã nghe một tiếng “tõm” phía sau lưng mình. Vốn tưởng không có gì, anh nhìn lên bờ thì không thấy Sương đâu cả.
Giật mình, anh kêu tên Sương mấy lần rồi bỏ luôn ghe vlặn xuống đáy rạch tìm con gái mình. Đã tìm rất lâu vẫn không tìm thấy. Anh thút thít ngoi lên bờ để đi tìm người giúp thì thấy Sương cả người ướt sũng đang đứng trên bờ. Anh Hoài trèo nhanh lên bờ, xoay Sương mấy vòng để kiểm tra xem nó có an toàn không.
Sau khi thấy Sương vẫn bình an, anh mới hỏi:
-Làm sao con trèo lên bờ được vậy?
-Có người đã vớt con lên đó cha.
Nghe Sương trả lời, Hoài nhìn xung quanh thì không có một ai cả. Chỉ có mấy con bìm bịp kêu báo hiệu nước lớn một cách u buồn. Anh run lên, nắm tay Sương rồi nói:
-Chúng ta về nhanh thôi.
-Cha ơi, không cảm ơn cô ấy sao?
Sương nắm tay anh Hoài giữ lại, Hoài nghe đến đây thì càng thêm run. Anh hỏi:
-Cô, cô nào?
-Kia, cô gái có mái tóc dài, mặc áo dài trắng đang đứng trên thuyền kìa cha.
Anh Hoài tái cả mặt mũi nhìn một lần nữa và xác nhận vào buổi chiều tà hoang vắng này chỉ có hai cha con thì anh vội vã lấy tay bịt mắt con gái lại.
-Đừng nhìn, đừng nhìn. Chúng ta về thôi.
Suốt bữa cơm, anh Hoài cứ trầm tư mãi. Chị Nhàn thấy thế liền hỏi chồng:
-Sao mình có vẻ buồn bực vậy, chiều nay đi câu không suôn sẻ sao?
-Đâu có, đâu có. Chỉ là anh cảm thấy buổi chiều tối như vậy sau này đừng sai con đi gọi anh nữa, tự anh sẽ biết về mà.
Mấy ngày sau đó không xảy ra điều gì kì lạ khiến Hoài cũng bị cuốn vào công việc không để ý tới chuyện đó nữa. Những đêm đó đã hơn 12 giờ khuya, trời lành lạnh làm anh giật mình