(Văn án)
Ta bị cha ta nuôi khắc khổ suốt mười bảy năm ở biên cương.
Nhưng người trong kinh thành lại đồn rằng ta được nuôi dưỡng như tiểu thư đài các ở Giang Nam mười bảy năm, không chỉ tinh thông cầm kỳ thư họa mà còn có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.
Nhờ danh tiếng này, ta thành thân. Cha ta dặn dù thế nào cũng phải giả vờ khéo léo, không được để lộ sơ hở.
May mắn là phu quân của ta lạnh lùng như băng, không thèm để ý tới ta, thậm chí còn chán ghét khi nhìn thấy ta.
Sau này nghe nói, nguyên do là nữ nhân mà hắn yêu thương qua đời, nên hắn ngày đêm buồn bã.
Ta cũng không để tâm.
Chỉ là một ngày nọ, vô tình ta bước vào mật thất của hắn, phát hiện bên trong treo đầy những bức họa của ta.
Đó là những bức họa ta với thân phận Chiêu Hoa Tướng quân, đeo mặt nạ.
Và thân phận Chiêu Hoa Tướng quân ấy, ta đã giả c.h.ế.t bỏ lại vào ngày rời khỏi biên cương…
01
“Thế tử phi, thế tử gia đang đợi người trong thư phòng.”
Ta gật đầu, nhẹ nhàng nâng váy lên một chút, từng bước nhỏ tiến về phía thư phòng.
Tiêu Hàn Lâm vốn dĩ không bao giờ chủ động tìm ta, thậm chí khi tình cờ gặp ta ở Hầu phủ, hắn cũng chỉ nhíu mày một chút. Hôm nay sao lại có chút khác thường?
Chẳng lẽ, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa và muốn hòa ly với ta sao?
Ta kìm nén sự kích động trong lòng, trên mặt giữ nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh.
Một nhóm nha hoàn đi ngang qua, họ đang mang những chiếc bình hoa mới mua về sau vườn.
Thấy ta, họ kính cẩn đứng sang một bên.
Nha hoàn cuối cùng bị chiếc bình hoa quá cao che khuất tầm nhìn, không chú ý đến bậc thềm dưới chân, liền nghiêng người ngã về phía bên cạnh.
Ánh mắt ta chợt sắc bén, vươn tay đỡ lấy eo nàng ta, kéo nàng ta trở lại một cách vững vàng.
Nha hoàn đứng vững trở lại, cảm thấy sợ hãi, liền lập tức cảm ơn và xin lỗi ta.
Ta mỉm cười, từ tốn rời đi.
Tiểu nha hoàn nhịn không được quay đầu nhìn ta một cái, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, sức lực của thế tử phi sao tự nhiên lại lớn như vậy…”
Nha hoàn bên cạnh cười phì một tiếng: “Cô bị dọa ngốc rồi à! Thế tử phi của chúng ta là tiểu thư khuê các đàng hoàng, nghe nói trước khi xuất giá, người được nuôi dưỡng mười bảy năm ở Giang Nam, yếu ớt như liễu trước gió, cầm kỳ thi họa đều tuyệt vời…”
Tai ta rất thính.
Lời của hai nha hoàn không sót chữ nào lọt vào tai ta.
Ta không nhịn được mà nhếch môi cười.
Sai rồi!
Không phải được nuôi dưỡng ở Giang Nam mười bảy năm, mười bảy năm đầu đời của ta là ở biên cương Mạc Bắc.
Theo các chiến sĩ, lấy trời làm chăn đất làm giường, leo núi vượt sông, ăn gió nằm sương, sao có thể gọi là “được nuôi dưỡng” chứ.
Còn về việc tại sao ta lại gả vào Trấn Nam Hầu phủ, trở thành một thế tử phi vô vị, chuyện này dài dòng lắm, khó mà nói hết được.