SONG HỶ, CHÀO EM!

CHƯƠNG 1


1

Vừa mở mắt ra, cơn đau khắp người dường như vẫn còn đó.

Nhưng trước mắt không phải là m.á.u đỏ tươi, mà là người quản lý bán bảo hiểm.

“Cô Song, có chỗ nào còn thắc mắc sao?”, thấy tôi có vẻ ngơ ngác, người quản lý liền hỏi.

“Đây là… Tôi đang ở…”, tôi nhìn xung quanh đầy nghi hoặc.

“Cậu ngẩn người ra đấy à?”, Đường Hân, bạn thân của tôi, huých tôi một cái, “Không phải chúng ta đã hẹn cùng nhau mua bảo hiểm hưu trí này sao?”.

Nhìn xuống, tôi đang cầm bút chuẩn bị ký tên.

Không thể sai được, tôi đã sống lại rồi.

Dù không biết vì sao, nhưng tôi đã sống lại!

Tôi ôm chầm lấy Đường Hân khóc nức nở, Đường Hân giật mình vội vàng an ủi: “Sao thế này? Sắp ký rồi kích động quá à?”.

Khó khăn lắm mới lau khô nước mắt bình tĩnh lại, tôi đẩy hợp đồng bảo hiểm ra, nói: “Cái này tôi không mua nữa”.

Người quản lý tưởng tôi đổi ý, còn muốn giải thích thêm thì tôi liền cười.

“Cho tôi một cái 10 vạn”.

2

Về đến nhà, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng cháu trai Song Dũng Bảo gào thét bên trong: “Con không đi bệnh viện, con không đi!”.

Mẹ tôi dỗ dành: “Bảo bảo ngoan nào, tí nữa cô về đưa con đi bệnh viện, uống thuốc là khỏi ngay thôi”.

Nghe thấy giọng mẹ, m.á.u tôi sôi lên.

Nhưng chưa phải lúc để bùng nổ.

“Mẹ, con về rồi”.

“Mày còn biết đường về à, cuối tuần chạy đi đâu chơi bời! Làm Dũng Bảo sốt cao cũng chưa đi bệnh viện được!”, mẹ tôi ném thẳng cái bát trong tay về phía tôi.

Tôi nghiêng người né tránh.

Nhìn chằm chằm vào bà ta, người phụ nữ đã sinh ra tôi nhưng chưa từng nuôi dưỡng tôi tử tế.

Kiếp trước, vừa về nhà, tôi vui vẻ chia sẻ với gia đình về hợp đồng bảo hiểm hưu trí vừa ký, khi bọn họ nghe nói bảo hiểm này mỗi năm phải đóng 2 vạn, đóng trong 10 năm, thì lập tức lao vào đánh tôi.

Mẹ tôi là người đầu tiên ra tay, bà ta tát tôi một cái: “Con ranh c.h.ế.t tiệt! Có 2 vạn không đưa cho gia đình dùng lại đi mua bảo hiểm! Tao thấy mày ngu đến mức bị lừa rồi!”.

Anh trai Song Thiên Tứ nghe thấy tiếng động liền đi từ trong phòng ra đạp tôi mấy cái, mắng: “Mấy hôm trước mẹ vay tiền mày còn bảo không có, đồ khốn nạn!”.

Ngay cả đứa cháu 7 tuổi Song Dũng Bảo cũng cầm xe đồ chơi ném vào tôi: “Cô c.h.ế.t tiệt, hôm qua bảo mua xe điều khiển cho con mà không mua”.

Còn bố tôi và chị dâu Tạ Oanh Oanh thì đứng xem như xem kịch, lạnh lùng nói: “Đừng có đánh c.h.ế.t người ta”.

Kết quả, lời nói thành sự thật, Song Thiên Tứ đẩy tôi về phía bàn trà, gáy tôi đập thẳng vào cạnh bàn.

Ý thức cuối cùng của tôi là nghe thấy bọn họ đổ lỗi cho nhau, là sự hoảng loạn của bọn họ, là bọn họ bàn bạc cách che giấu cái c.h.ế.t của tôi…

Khoảnh khắc đó, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu, gia đình tôi không hề yêu thương tôi.

Tên tôi là Song Dư, không phải dư dả, mà là thừa thãi.

3

Có lẽ bị tôi nhìn chằm chằm quá lâu, mẹ tôi hơi lúng túng, nhét Dũng Bảo vào lòng tôi.

“Đi, Dũng Bảo hơi sốt, đưa nó đi bệnh viện xem sao”.

Từ khi Song Dũng Bảo sinh ra đều là tôi chăm sóc, Song Thiên Tứ và Tạ Oanh Oanh coi như vứt bỏ trách nhiệm, vậy mà dù tôi có hết lòng chăm bẵm, nó vẫn là sản phẩm của gen kém chất lượng, không tôn trọng tôi thì thôi, còn học theo bố nó thỉnh thoảng đánh tôi.

Trước đây tôi sẽ nhịn, sẽ nghĩ nó còn nhỏ không hiểu chuyện.

Bây giờ thì khác rồi.

Tôi trở lại vẻ mặt như thường, cười nói: “Vâng, con đi ngay”.

Ba tiếng sau, tôi cầm kết quả xét nghiệm m.á.u của Song Dũng Bảo trên tay.

Khóe miệng nhếch lên, quả nhiên.

Kiếp trước tôi từng bắt gặp Tạ Oanh Oanh lén lút với người yêu cũ, nhưng lúc đó cô ta khăng khăng bọn họ chỉ là ôn chuyện, thậm chí quỳ xuống cầu xin tôi, còn tôi vì muốn gia đình hòa thuận nên đã không nói chuyện này cho Song Thiên Tứ biết.

Không ngờ kiếp này lại có lúc dùng đến.

Mọi người, chuẩn bị tinh thần chưa? Cánh cửa địa ngục đã mở ra rồi đấy.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.