Lời này vừa nói ra, mọi người liền xôn xao.
Lâm Hàn cũng dự đoán được chuyện này. Đừng nói nàng là tân phu nhân, cho dù nàng chính là mẫu thân của Đại tướng quân, muốn sa thải môn khách trong phủ cũng phải gặp Đại tướng quân nói một tiếng mới được.
“Lời ta nói khó hiểu như vậy à?” Lâm Hàn nhìn về phía tiên sinh phòng thu chi.
Tiên sinh phòng thu chi quay đầu lại nhìn Khương Thuần Quân, mau khuyên nhủ với.
Khương Thuần Quân cầm bổng lộc triều đình, phụng mệnh bảo hộ thê nhi Đại tướng quân nhưng cũng không có quyền quản việc nhà của Đại tướng quân. Hơn nữa, Lâm Hàn cũng không phải là một nữ tử tầm thường. Nàng là trưởng nữ của Thừa tướng, đắc tội Lâm Hàn rồi, không cần nàng thổi gió bên gối mà chỉ cần nàng trở về nhà mẹ đẻ oán giận một câu thôi Lâm thừa tướng cũng có thể bóp c.h.ế.t hắn rồi.
Đáy lòng Khương Thuần Quân vạn lần khiếp sợ, cũng không muốn xen vào, hắn liền nháy mắt với Sở Dương.
Sở Dương lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh Lâm Hàn, kéo ống tay áo của nàng.
Lâm Hàn chán ghét cha mẹ kiếp này, cũng không thích cha mẹ kiếp trước. Không chỉ trọng nam khinh nữ mà mọi việc cũng chỉ theo ý họ, chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của nàng, kể cả hôn nhân đại sự.
Nếu không phải là mạt thế ập xuống thì khi nàng không nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ gả cho người mà nàng không thích thì sẽ phải đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Thế nên thỉnh thoảng Lâm Hàn sẽ nghĩ, nếu như nàng có con thì phải tôn trọng đứa bé, không thể bị ảnh hưởng bởi gia đình của nguyên chủ mà biến thành kiểu người mà nàng chán ghét cho được.
“Bọn họ là xá nhân trong phủ, nhưng cha ngươi không ở nhà, không cần bọn họ ở đây.” Lâm Hàn quay về phía Sở Dương nhỏ giọng thì thầm: “Cha ngươi nói có gì không hiểu thì hỏi bọn họ, ngươi đã từng hỏi lần nào chưa?”
Sở Dương không cần suy nghĩ: “Chưa từng.”
“Vậy vì sao còn giữ bọn họ lại?” Lâm Hàn lại hỏi.
Lời này khiến Tiểu Sở công tử cũng phải tự hỏi.
Sở Dương nhíu mày, suy tư một hồi lâu: “Cha sẽ tức giận.”
“Là lo lắng cha ngươi sẽ giận ta sao?” Lâm Hàn hỏi.
Sở Dương ngẫm lại rồi gật đầu thật mạnh, đúng vậy đấy.
“Lúc ở trong phòng ngươi nói là nếu ta c.h.ế.t không liên quan đến cha ngươi, là ngươi sợ cha ngươi khắc c.h.ế.t ta thì cha ta sẽ trách cha ngươi phải không?” Sở Dương không hề do dự liền gật đầu một cái. Lâm Hàn liền vui vẻ: “Mệnh ta cứng lắm, sẽ không bị cha ngươi khắc c.h.ế.t đâu. Cha ngươi biết chuyện này sẽ không trách ta, bởi vì cha ngươi hành quân đánh trận không ở nhà, ta có thể giúp cha ngươi chiếu cố ba huynh đệ các ngươi.”
Khương Thuần Quân không khỏi mở miệng: “Phu nhân…”
“Đừng khuyên nữa.” Lâm Hàn giơ tay trái lên, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Dương còn có vẻ lo lắng: “Ta cho bọn họ mỗi người ba quan tiền cũng đủ cho bọn họ sống ba tháng ở thành Trường An này. Ba tháng sau hẳn là cha ngươi đã về rồi.”
Sở Dương không rõ ràng lắm, liền nhìn về phía Khương Thuần Quân.
“Nếu thắng trận này thì Đại tướng quân sẽ trở về trước, không cần tới ba tháng đâu ạ.” Khương Thuần Quân nói.
Đáy lòng Lâm Hàn thoáng kinh hãi, nhanh như vậy sao?
“Nghe thấy chưa? Đến lúc cha ngươi về nếu còn muốn dùng bọn họ thì có thể lại đi tìm bọn họ.” Lâm Hàn không cho Sở Dương cùng với bốn người kia có cơ hội mở miệng: “Còn có cái gì phải lo lắng nữa đâu?”
Tiểu Sở Dương không cảm thấy lời này có gì không đúng, nghĩ đi nghĩ lại rồi gật đầu một cái.
Lâm Hàn quay sang phòng thu chi, tiên sinh phòng thu chi lấy tiền ra. Ánh mắt Lâm Hàn dời về phía bốn vị môn khách, vẻ khinh bỉ trong đáy mắt hoàn toàn không che dấu. Bốn người còn muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Hàn, ngay lập tức trên mặt lộ ra vẻ tức giận, cầm lấy mấy đồng tiền rồi bỏ đi.
Lâm Hàn rất thất vọng, nàng vốn tưởng rằng bốn người kia trong cơn tức giận sẽ không cầm tiền.
Nếu không cầm, Lâm Hàn sẽ cảm thấy đáng tiếc. Nhưng mà, thấy bốn người có đức hạnh thế này, nàng lại không khỏi cảm thấy may mắn vì không nhượng bộ. Sau đó nàng quay sang gã sai vặt khiêng rương tiền đến: “Giúp bốn vị tiên sinh thu dọn một chút rồi đích thân tiễn mấy tiên sinh ra khỏi phủ, đừng quên nhắc nhở bọn họ cất tiền cho kỹ.”
Chỗ nào có người tất nhiên sẽ có thị phi.
Phủ tướng quân từ trên xuống dưới hơn trăm cái miệng, có thể tưởng tượng được thị phi có bao nhiêu. Mà ở chỗ này làm việc, còn có thể kiếm ăn dưới mắt quản gia không coi ai ra gì thì cũng không thể là một kẻ ngốc được.
Bốn người thoáng nghĩ một chút liền hiểu được, Lâm Hàn bảo mấy người kia giám sát bốn người không cho lấy đồ lung tung, lại tuyên truyền ra ngoài là Lâm Hàn cho bọn họ mười hai quan tiền.
Khương Thuần Quân có thể được chọn vào trong cung, còn có thể được phái đến phủ tướng quân, đương nhiên không phải là một khúc gỗ. Ban đầu hắn còn lo lắng bốn người kia nói loạn lung tung làm hỏng danh tiếng của Đại tướng quân, nghe vậy lui sang bên cạnh vài bước, để Lâm Hàn ra oai.
Nô bộc trong phủ nhìn thấy động tác của Khương Thuần Quân, mỗi người liền im lặng không nói, giống như hồ lô bị cưa miệng.
Trong khoảnh khắc, cả sân viện rộng lớn thế này lại cực kỳ yên tĩnh, Lâm Hàn chỉ có thể nghe tiếng gió bắc thổi vù vù lướt qua.
Trong đáy lòng Lâm Hàn cười thầm không thôi, trên mặt lại lạnh lùng nói: “Để sổ sách vào trong rương, đi tìm tất cả mọi người tới đây. Không kể mấy vị Vệ úy.” Lập tức nhìn lướt qua những người khác: “Nếu có thân thích ở trong phủ thì đứng chung với thân thích, không có thì đứng yên ở đó.”
Lần này không ai chần chờ do dự nữa, Lâm Hàn vừa dứt lời liền nhanh chân di chuyển.
Đợi trong viện lại yên tĩnh trở lại, những người khác cũng tới rồi.
Lâm Hàn chỉ vào nữ tử bị quản gia đè dưới thân: “Thân thích bằng hữu của nàng ta ở đâu?”
Tiên sinh phòng thu chi theo bản năng nhìn về phía đông nam.
Trong phủ có quá nhiều người nên cho dù Lâm Hàn nhìn qua bên nào đều nhìn thấy toàn đầu người đen sì sì, Lâm Hàn cũng lười gọi người bước ra: “Trả nguyệt ngân tháng này cho bọn họ, lại cho thêm một tháng nữa.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn cười lạnh: “Lại không nghe thấy à?”
“Nghe, nghe thấy rồi.” Tiên sinh phòng thu chi vội vàng mở danh sách ra, tra được tên nha hoàn kia cùng với nguyệt ngân của người nhà nàng ta, mà mấy gã sai vặt đưa mấy môn khách ra cửa cũng quay lại rồi.
Lâm Hàn chỉ vào bốn người: “Bọn họ có phải là thân thích của nha đầu kia không?”
Tiên sinh phòng thu chi: “Không phải.”
“Các ngươi đưa bọn họ ra ngoài.” Lâm Hàn nói.
Bốn người nghi hoặc khó hiểu.
Phòng thu chi nhỏ giọng nói: “Cũng giống như vừa rồi.”
Bốn người lại đi ra ngoài.
Lâm Hàn lại chỉ vào nha hoàn trước đó nói giúp cho mấy môn khách, không cho phép nàng ta mở miệng, tiên sinh phòng thu chi liền biết nên làm thế nào. Cũng trả nguyệt ngân cho nàng ta và người nhà nàng ta rồi rời đi.
Những người trước đó muốn khuyên nhưng bởi vì do dự mà chưa kịp lên tiếng không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã không ra mặt giúp đỡ quản gia và môn khách.
Tuy nhiên, điều này đối với Lâm Hàn còn lâu mới đủ.
Đuổi ra ngoài hơn mười người, xem ra vẫn không nhiều.
Lâm Hàn lại chỉ vào nữ nhân mặc y phục màu đỏ phối vàng, là nha hoàn bà tử mà ăn mặc còn đẹp gấp mấy lần nàng là tướng quân phu nhân, đại tiểu thư thừa tướng, lại chỉ vào mấy nữ nhân vạt áo quét đất, không thể làm được việc, lệnh cho tiên sinh phòng thu chi cùng tống hết ra ngoài.
Tiên sinh phòng thu chi lộ vẻ mặt khó xử.
“Nơi này có thê nhi của ngươi sao?” Lâm Hàn không cần suy nghĩ liền hỏi.
Tiên sinh phòng thu chi liên tục lắc đầu: “Tiểu nhân còn chưa thành thân.”
Lâm Hàn nhướng mày, thoạt nhìn hắn cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi.
“Phu nhân có điều không biết, là do tướng mạo hắn già hơn tuổi.” Khương Thuần Quân giải thích: “Hắn mới có hai mươi lăm tuổi thôi. Hắn lớn lên ở phủ tướng quân, cha nương hắn nuôi ngựa cho tướng quân.”
Lâm Hàn: “Ai là cha nương ngươi?”
“Lão nô bái kiến phu nhân.”
Trong đám người có một nam nhân một nữ nhân khoảng năm mươi tuổi bước tới.
Lâm Hàn thấy hắn mặc áo nâu ngắn màu nâu vàng, cũng không có chỗ nào không ổn: “Chỉ có hai người các ngươi cho ngựa ăn à?”
“Bẩm phu nhân, cho ngựa ăn có tổng cộng bốn người. Phủ chúng ta có bốn con ngựa.” Đại khái là phòng thu nhi đã nhìn ra tính tình Lâm Hàn không tốt lắm, không dám có nửa phần chần chờ hay nửa điểm giấu diếm.
Lâm Hàn nhíu mày, mỗi người cho một con ngựa ăn, cũng đủ xa xỉ.
“Hai người kia ở đâu?”
Trong đám người lại chui ra một đôi nam nữ khoảng bốn mươi tuổi.
Lâm Hàn suy nghĩ một chút: “Bốn người các ngươi đến gần một chút.”
Bốn người vội vàng đi qua, nhưng không dám đến quá gần, thực sự sợ Lâm Hàn vừa ra tay liền tháo cánh tay tháo khớp cằm bọn họ.