1.
Khi Phương Hạc Hiên đến đòi tiền, ta vừa mới trọng sinh.
Tỳ nữ Đào Chi tức giận nói: “Tiểu thư là tuyệt sắc giai nhân như vậy, vậy mà cũng gặp phải tên bạc tình, tên họ Phương kia chắc hẳn là đồ ngốc.”
“Nô tỳ chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ như vậy, ở ngoài chơi gái không có tiền còn đến đòi tiền vợ chưa cưới, đúng là mở rộng tầm mắt!”
Ta không nhịn được, bật cười thành tiếng, cười rồi lại khóc.
Đào Chi hoảng hốt, giọng mềm mỏng dỗ dành ta: “Tiểu thư sao lại khóc? Đều tại Đào Chi không tốt, là Đào Chi nói bậy.”
“Tiểu thư đừng buồn, lão gia nhất định sẽ làm chủ cho tiểu thư.”
Ta ôm lấy nàng khóc nức nở.
Đào Chi là tự bán mình vào nhà ta làm tỳ nữ.
Nàng có năm người muội muội, một người đệ đệ, nhà nàng nghèo đến nỗi không có gì ăn, cha mẹ muốn gả nàng cho một lão già què để lấy tiền sính lễ, nàng không cam chịu số phận, đã lấy hết can đảm chặn xe ngựa của ta, hỏi ta có muốn mua nàng làm tỳ nữ không:
“Chỉ cần ba lượng bạc, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, cả đời báo đáp ân tình của tiểu thư.”
Kiếp trước nàng đã làm được như vậy.
Sau khi Phương Hạc Hiên nắm đại quyền, đã bán ta và Đào Chi vào thanh lâu, để ngăn những tên khách làng chơi làm nhục ta, nàng đã liều mạng tiếp khách, cuối cùng bị đánh chết ngay trên giường.
Khi ta gặp nàng, nàng không mảnh vải che thân, trên người không còn một chỗ lành lặn, chỉ còn thoi thóp thở: “Xin lỗi tiểu thư, sau này Đào Chi không thể bảo vệ tiểu thư nữa, tiểu thư hãy chạy trốn đi, chạy càng xa càng tốt…”
Nàng còn chưa nói hết lời thì đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay ta.
Ta không chạy trốn, mà ngồi đó cả đêm, đợi Phương Hạc Hiên đến tìm ta.
Nghe tin Đào Chi chết, quả nhiên hắn đã đến: “Đau đớn lắm phải không? Nhưng nỗi đau của ngươi hôm nay nào bằng một phần của ta ngày trước.”
Ta lại cười tươi rói rót rượu cho hắn: “Chỉ là một nha hoàn thôi mà, đại nhân nói gì vậy? Nào, nô gia rót rượu cho đại nhân.”
Không thấy ta đau khổ, tức giận và mất bình tĩnh như mong đợi, Phương Hạc Hiên tức giận vô cùng.
Hắn hất đổ chén rượu, lạnh lùng mắng: “Tiện nhân chính là tiện nhân! Ngươi chính là một con quái vật không có tình cảm!”
Ta nhân cơ hội rút chủy thủy đâm vào tim hắn.
Không ngờ, trong cơn thịnh nộ, hắn vẫn giữ được sự cảnh giác, né người tránh được đòn chí mạng, con dao đâm trúng bả vai hắn.
Thị vệ của hắn xông vào đè ta xuống đất.
Ta im lặng không nói, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn ôm chặt vai đang chảy máu không ngừng, cười lớn: “Tốt, tốt lắm, thấy ngươi như vậy ta yên tâm rồi.”
Trước mặt ta, hắn nghiền nát thi thể của Đào Chi thành tro bụi.
Lại ấn ta xuống trước mộ của cha ta, để cho đám nam nhân tùy ý làm nhục.
Hắn ngồi một bên, ung dung thưởng thức: “Đại tiểu thư nhà họ Thẩm cao cao tại thượng, không phải rất coi thường kỹ nữ sao? Thế nào? Bây giờ tự mình trở thành kỹ nữ thì cảm giác ra sao?”
Ta dùng hết sức lực nguyền rủa hắn: “Phương Hạc Hiên, ngươi vong ân phụ nghĩa, nhất định sẽ bị trời phạt, ta nguyền rủa ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, không được chết tử tế!”
Hắn bị ta chọc giận, giẫm một chân lên đầu ta, hung hăng nói: “Ta bị trời phạt, không được chết tử tế? Nếu không phải vì ngươi, Yến Nhi giờ này đã là thê tử của ta.”
“Thẩm Phi Ngư, người đáng chết là ngươi! Người đáng bị trời phạt cũng là ngươi!”
Thật là buồn cười đến cực điểm.
Vì một ả đàn bà lừa gạt, đùa giỡn tình cảm của hắn, mà hắn lại ẩn nhẫn mưu tính bảy năm, không từ thủ đoạn báo thù cho ả.
Ta cắn đứt lưỡi, tự kết liễu đời mình.
Khi cơn đau dữ dội ập đến, ta mơ mơ màng màng nghĩ.
Kiếp sau, nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không ngăn cản Phương Hạc Hiên tự sa ngã nữa.
Ta sẽ làm khán giả ngồi dưới sân khấu.
Nhìn hắn xây lầu cao, nhìn hắn yến tiệc khách khứa, nhìn lầu của hắn sụp đổ.
2.
Sau một trận khóc lóc thảm thiết, cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại.
Ta dẫn Đào Chi đến tiền sảnh.
Phương Hạc Hiên khoanh tay đứng dưới thềm, lúc này hắn chỉ là một tên cử nhân nghèo, gầy gò thư sinh, toàn thân toát lên vẻ nho nhã.
Thật khó tưởng tượng một thư sinh như vậy lại si mê một kỹ nữ đến vậy.
Hắn không kiêu ngạo không tự ti, nói với cha ta: “Nhạc phụ đại nhân, nếu ngài có thể cho mượn bạc, giúp ta chuộc thân cho Yến Nhi, sau này ta nhất định không quên ơn ngài!”
Cha ta tức giận đến mức dựng râu trợn mắt, lập tức muốn đuổi hắn ra khỏi cửa: “Cút đi! Đồ vô liêm sỉ ở đâu chui ra vậy? Các ngươi đều chết hết rồi sao? Người đâu, còn không đánh hắn ra ngoài!”
Gia đinh nhận lệnh, xông lên.
Thấy Phương Hạc Hiên sắp bị khiêng ra khỏi cửa, ta vội vàng tiến lên ngăn lại: “Khoan đã!”
Phương Hạc Hiên thấy ta thì mừng rỡ ra mặt, nói: “Phi Ngư, nàng đến đúng lúc lắm, mau đến khuyên nhạc phụ đại nhân đi.”
Ta lạnh lùng nói: “Phương lang quân cẩn thận lời nói, nào có nhạc phụ đại nhân của ngươi ở đây?”
Cha ta ngây người, Phương Hạc Hiên cũng ngây người, sau đó mặt mày khó coi hỏi: “Phi Ngư, lời này của nàng có ý gì?”
Ta cười nói: “Chính là ý trên mặt chữ, hôn ước của chúng ta vốn chỉ là lời hứa suông của hai bên gia trưởng, bây giờ ngươi đã tìm được người trong lòng, vậy thì lời hứa suông này coi như bỏ đi.”
Phương Hạc Hiên cứng cổ nhìn ta, tức giận đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh.
Nhà họ Phương là một gia đình sa sút.
Cha của Phương Hạc Hiên thích cờ bạc, thua sạch gia sản, vì trốn nợ, hoảng sợ chạy trốn rơi xuống sông chết đuối.
Mẹ của Phương Hạc Hiên ngày đêm thêu thùa, hai mắt đều mù lòa, mới đổi được bạc trả hết nợ bên ngoài nhưng cũng không còn sức để chu cấp cho Phương Hạc Hiên đi học.
Vì vậy, hai mẹ con cô nhi quả phụ tìm đến nhà họ Thẩm của ta.
Chỉ vì tổ phụ ta từng cùng với tổ phụ của Phương Hạc Hiên thuận miệng hứa hẹn thông gia từ bé.
Cha ta không tiếc bỏ ra rất nhiều tiền, hết lòng tài trợ cho Phương Hạc Hiên đi học, bên ngoài thì lo lót quan hệ, đưa hắn vào học ở thư viện Bác Tài, còn mua một căn nhà nhỏ bên ngoài, lại tìm mẹ mìn mua mấy người hầu, rốt cuộc cũng cho hai mẹ con Phương gia định cư ở Thanh Thủy Trấn.
Có thể nói, Phương Hạc Hiên có được ngày hôm nay, không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ hết mình của Thẩm gia ta.
Vì vậy, cho dù Phương Hạc Hiên có yêu kỹ nữ đến chết đi sống lại, cũng không bị mất hết lý trí mà hủy hôn với ta, thậm chí còn đảm bảo với cha ta rằng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến vị trí chính thê của ta.
Nhưng hắn không ngờ, ta lại dám chủ động đề nghị hủy hôn.
Phương Hạc Hiên hít sâu một hơi, còn muốn nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành ta: “Phi Ngư, nàng ghen sao? Ta có yêu Yến Nhi đến mấy thì nàng ấy cũng chỉ là thiếp, đợi ta sau này đỗ trạng nguyên, nhất định sẽ giành cho nàng mũ phượng khăn quàng vai, tương lai sẽ cầu xin sắc phong cho nàng…”
Những lời này nghe thật buồn nôn.
Ta nhíu mày ngắt lời hắn, bảo Đào Chi mở chiếc hộp nhỏ trong tay ra cho hắn xem: “Ở đây có một nghìn lượng ngân phiếu, đủ để chuộc thân cho Yến Nhi cô nương của ngươi rồi.”
Phương Hạc Hiên thấy một xấp ngân phiếu đó, có chút ngo ngoe dục động.
Ta uống một ngụm trà, thong thả nói: “Chỉ cần ngươi viết giấy hủy hôn ước giữa chúng ta, đóng dấu vân tay thì những ngân phiếu này đều là của ngươi.”
Phương Hạc Hiên im lặng một lúc lâu.
Cuối cùng cầm bút mực giấy nghiên đã chuẩn bị sẵn ở một bên, viết xong giấy hủy hôn, đóng dấu vân tay rồi ném xuống đất, lạnh lùng nói: “Thẩm Phi Ngư, ngươi đừng hối hận!”
Tỳ nữ nhặt giấy hủy hôn lên kiểm tra kỹ lưỡng cho ta, ta ra hiệu cho Đào Chi nhét hộp ngân phiếu vào tay hắn:
“Những ngân lượng này mừng ngươi và Yến Nhi cô nương tân hôn, chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
“Người đâu, tiễn khách!”
Phương Hạc Hiên hất tay gia đinh, sải bước rời đi.
3.
Cha ta suốt quá trình không nói lời nào, mặc cho ta tự tay chặt đứt mối lương duyên nghiệt ngã này.
Ông nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta, đau lòng vô cùng: “Không sao đâu con gái, cha sẽ tìm cho con một người phu quân tốt hơn hắn gấp trăm ngàn lần.”
Kiếp trước, cha ta đã tức giận muốn hủy hôn.
Lúc đó ta hồ đồ, còn an ủi cha ta: “Thực sắc là bản tính, kỹ nữ phong tình vạn chủng, Phương lang quân si mê nàng ta cũng là điều dễ hiểu.”
Thẩm gia đã tốn rất nhiều tiền bạc và công sức bồi dưỡng Phương Hạc Hiên lâu như vậy.
Ta cũng không muốn bỏ dở giữa chừng.
Dù sao thì về mặt học vấn, hắn ta cũng có chút bản lĩnh.
Đương kim Hoàng đế ngu ngốc, gian thần đương đạo.
Cha ta vốn là thủ phủ* của Đại Chu, hiểu rõ đạo lý cây to đón gió, bán hết toàn bộ gia sản, vội vàng lui về ở ẩn, đưa cả nhà chuyển đến Thanh Thủy Trấn, một thành phố nhỏ ở biên giới, trở thành một phú ông không mấy nổi bật.
*Thủ phủ: Nhà giàu nhất
Ta thông minh lanh lợi, mặc dù cha ta từ nhỏ đã dạy ta như một nam tử nhưng ta vẫn là một nữ tử.