1.
“Lâm Sơ, cái này là tặng cho em sao? Chị đối với em thật sự là quá tốt. ”
Tôi phục hồi tinh thần lại, mờ mịt nhìn qua một vòng, lại sững sờ nhìn người trước mắt.
Đôi mắt tròn trịa, khuôn mặt trắng nõn, mang theo vẻ ngây thơ đáng yêu.
Cô ta là em họ Chu Châu của tôi.
Khi còn bé tôi từng ở trong nhà Chu Châu vài năm, cho nên sau khi cô ta thi đại học đến thành phố của tôi, tôi đau lòng liền đem một căn nhà của mình cho cô ta ở.
Cô ta sống ở đó cho đến khi tốt nghiệp đại học, đến khi đi làm cũng không có ý định chuyển đi.
Ba ngày sau là tiệc cưới của tôi, cô ta cùng tôi ra ngoài mua đồ.
Mười món đồ tôi mua, có đến chín món đều rơi vào trong túi cô ta.
Trên tay Chu Châu cầm một chiếc túi số lượng có hạn, tôi rất thích nó nên cố ý nhờ quầy đặt giúp tôi, cho tới hôm nay mới nhận được hàng.
Nếu là trước kia, cô ta muốn tôi sẽ cho.
Nhưng hiện tại tôi không muốn cho.
Tôi đã được tái sinh.
Nghĩ đến những gì đã xảy ra trước khi tôi sống lại, tôi thực sự cảm thấy tiếc cho khuôn mặt này.
Tôi cố chịu đựng cơn buồn nôn cuộn lên trong lòng và bình tĩnh nói: “Nó không dành cho em, nó là của chị.”
Chu Châu vẻ mặt cô đơn, nhẹ nhàng “A” một tiếng, ánh mắt lưu luyến đem túi trả lại cho tôi.
Vẻ mặt đáng thương của cô ta đối với tôi rất có lực sát thương.
Cô ta hiểu tôi rất rõ.
Tôi là kiểu người lấy lòng, khó có thể từ chối lời nài nỉ của người khác, tôi luôn mong nhận được sự khẳng định và yêu mến của người khác bằng sự nỗ lực của mình.
Trước kia cô ta chính là như vậy, chỉ cần làm nũng, nói vài câu nịnh nọt, tôi sẽ đem mọi thứ của mình hai tay dâng lên.
Trước khi sống lại, tôi đã gặp một người.
Người đàn ông đó nói với tôi rằng tôi không cần phải làm hài lòng bất cứ ai, sự tồn tại của tôi xứng đáng được yêu thương.
Khi đó tôi mới hiểu được mình đã phạm phải sai lầm bấy lâu nay, tôi đã dành thời gian, sức lực và tiền bạc cho lũ bọ hút máu và còn hy vọng lũ bọ hút máu sẽ báo đáp lại.
Tôi thật sự là đang nằm mơ.
Tôi nhận lấy túi, dặn chị nhân viên gói kỹ lại.
Một giọng nói khác vang lên bên tai tôi.
“Chu Châu thích thì cho cô ấy đi, cũng chỉ là một cái túi mà thôi.”
Tôi nhướng mày nhìn người vừa đến – vị hôn phu Chương Dương của tôi.
Hắn đang chọn thắt lưng, cái thắt lưng kia có giá trị xa xỉ, tám vạn.
Lúc trước cũng là tôi trả tiền.
Nghĩ kỹ lại, Chương Dương đối với Chu Châu tốt hơn tôi rất nhiều, hắn giống như là anh ruột của Chu Châu vậy, dưới sự “hào phóng” của hắn tôi giống như một bà chị dâu cay nghiệt.
Tôi và Chương Dương là mối quan hệ không công bằng.
Tôi nhớ ngày sinh nhật của hắn, ngôi sao hắn thích, nhãn hiệu hắn sử dụng, sở thích nhỏ của hắn.
Nhưng hắn không bao giờ nhớ đến tôi, hắn hỏi: “Đàn ông không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó”, nhưng làm sao hắn có thể vào lúc Chu Châu bị bệnh, đã đến bệnh viện để đích thân chăm sóc cô ta?
Lúc đó, tôi cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn tại sao.
Hắn nói tôi chỉ còn một người thân duy nhất là chú tôi, hắn đối tốt với Chu Châu là hy vọng tôi cho dù ba mẹ qua đời cũng có thể có một gia đình ruột thịt, có một nơi để về.
Lúc đó, tôi cảm động muốn chet muốn sống, cảm thấy cuộc đời này của mình rất đáng giá, thậm chí quên mất lúc tôi bị bệnh hắn chỉ nói với tôi phải “uống nhiều nước nóng”.
Sau này, khi cùng tôi đến dự đám tang của ba mẹ tôi, hắn được luật sư cho biết tôi được thừa kế 10 bất động sản và 3 công ty từ ba mẹ tôi, sau đó hắn liền cầu hôn tôi và nói rằng sẽ cho tôi một gia đình, tôi rất xúc động liền đồng ý.
Cho đến ngày tổ chức tiệc đính hôn, lũ zombie tấn công và thực tế đã cho tôi một cú tát mạnh mẽ.
Chương Dương kéo Chu Châu lên xe chạy thoát, còn tôi bị đẩy về phía zombie khát máu…..
2.
Ánh mắt tôi bình tĩnh nhìn Chương Dương, lần đầu tiên trong đời nghiêm túc kiên định nói cho hắn biết.
“Tôi đã đặt mua chiếc túi này từ 3 tháng trước, mãi đến hôm nay mới có hàng. Tôi định dùng nó trong tiệc đính hôn. Anh có biết tôi đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức cho nó không? Hơn nữa chiếc túi này có giá 250.000 NDT (~850 triệu VND). Nó đáng giá bằng tiền lương 1 năm của anh, sao lại tuỳ tiện nói cho là cho được?”
Tôi nhìn sắc mặt của Chương Dương trở nên u ám và cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Kiếp trước, tôi cố nhẫn nhịn và đưa chiếc túi cho Chu Châu, nhìn cô ta tỏa sáng rực rỡ trong tiệc cưới của tôi, trong lòng gần như đang rỉ máu.
Hôm đó cô ta ăn mặc loè loẹt còn hơn cả tôi, giống như một cô dâu, mà tất cả những món đồ đó đều là tiền của tôi.
Sau này tôi mới biết, là cô ta cố ý.
Cô ta một chút cũng không ngu ngốc, người ngốc là tôi.
Sắc mặt Chương Dương khó coi, hắn bỏ thắt lưng xuống xoay người rời đi.
Hắn đi rất nhanh, chỉ để nói rõ ràng cho tôi biết, hắn đang tức giận.
Nếu là trước kia, tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo hắn, cẩn thận dỗ dành, lấy lòng hắn, nhận được nụ cười từ hắn sẽ cảm thấy vui vẻ, thậm chí còn tìm cách mua những thứ hắn thích để bù đắp lại.
Trước khi quen tôi, hắn là người làm công ăn lương, dù mua một đôi giày thể thao giá 200 tệ cũng thấy đau lòng, nhưng sau khi quen tôi hắn thấy một đôi giày 10.000 NDT mới xứng đáng với đôi chân của hắn.
Thật ra, là do tôi đã chiều hư Chương Dương rồi.
Hắn cũng đã quen với việc đó.
Tôi mặc kệ hắn.
Chu Châu ngược lại nóng nảy:”Lâm Sơ, Chương Dương đang tức giận, sao chị có thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói anh ấy có tiền lương thấp chứ? Anh ấy cũng muốn giữ sĩ diện mà!”
Tôi nhìn cô ta thật sâu, rồi nói: “Em tốt bụng như vậy, vậy em mua món gì đó để dỗ dành hắn đi.”
Sắc mặt Chu Châu lúc đỏ lúc trắng, vừa xấu hổ vừa khó chịu:”Làm sao em có thể mua món đồ đắt tiền như vậy, em làm gì có nhiều tiền chứ? Hơn nữa đó cũng đâu phải là chồng sắp cưới của em.”
“Vậy tại sao em lại quan tâm đến hắn nhiều như vậy? Em có ý gì với hắn ta sao?”
Chu Châu bối rối một lúc, nhưng sau đó lại tức giận.
“Lâm Sơ, chị có ý gì? Em chỉ coi anh ấy như anh trai. ”
Tôi nở nụ cười.
Bây giờ lại coi Chương Dương là anh trai, nhưng từ khi còn nhỏ cô ta lại chưa bao giờ gọi tôi là chị mà chỉ gọi bằng tên, thật buồn cười.
Tôi lạnh lùng nói:”Cô xem hắn là anh trai, vậy sao không bảo hắn mua đồ cho cô? Hãy bỏ những món đồ tôi mua cho cô xuống.”
Cuộc cãi vã giữa tôi và Chu Châu đã thu hút nhiều người đến xem, Chu Châu bị người khác nhìn nước mắt liền chảy xuống.
Trước sự chứng kiến của nhiều người, cô ta xấu hổ không dám lấy những thứ đó nữa mà tức giận ném xuống đất.
“Trả lại cho chị, trả hết lại cho chị, sau này đừng đến tìm tôi. Cũng đừng nghĩ đến việc tôi làm phù dâu cho chị.”
Cô ta xoay người bước đi cùng một hướng với Chương Dương, cô ta đi rất chậm, xem ra đang trông đợi tôi sẽ đuổi theo.
Tôi nhìn thoáng qua rồi cúi người nhặt những chiếc túi dưới đất lên, toàn là hàng xa xỉ, tốn của tôi gần một triệu.
Lúc trước, trong đầu tôi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?
Tôi thật lòng coi Chu Chu là em gái ruột, còn cô ta lại coi tôi là một đứa trong sáng và ngây thơ.
Tôi tặng những món đồ ấy cho người qua đường và vài cô bán hàng.
Họ vô cùng ngạc nhiên và cố từ chối, nhưng thấy tôi thật lòng muốn tặng và nếu họ không lấy tôi sẽ vứt thùng rác nên lúc này họ mới nhận.
Trước khi rời đi, tôi nói với những người đó: “Tôi có thông tin nội bộ. Khủng hoảng kinh tế đang đến. Giữ những thứ xa xỉ này thực ra chẳng có ích gì. Có thể trả lại thì hãy trả và mua một ít đồ ăn thức uống để ở nhà. ”
Nụ cười của chị bán hàng vừa chớm liền tắt ngúm……
3.
Ba ngày sau, lũ zombie sẽ xuất hiện.
Tiệc cưới của tôi biến thành bữa tiệc cho zombie.
Ông trời để cho tôi sống lại một lần nhất định có dụng ý của mình, không phải để cho tôi ngồi chờ chet.
Tôi cẩn thận nhớ lại một chút chuyện xảy ra khi chưa tận thế.
Tôi chet vào năm thứ hai của thời kỳ cuối cùng.
Khi đó, mọi người đối với zombie đã có hiểu biết nhất định.
Người thức tỉnh sức mạnh đầu tiên chính là những bệnh nhân ung thư, họ sắp chết trên giường bệnh, nhưng sau khi bị zombie cắn, khả năng thức tỉnh sức mạnh của họ rất cao.
Một số nghiên cứu cho rằng virus zombie ban đầu được nghiên cứu để điều trị ung thư nên có tác dụng thần kỳ đối với bệnh nhân ung thư, tuy nhiên sau này vì lý do của nhà sản xuất, loại thuốc dùng để điều trị bệnh đã biến thành chất độc gây bệnh.
Và trong những ngày cuối cùng, mặc dù tôi cũng đã thức tỉnh khả năng của mình nhưng siêu năng lực của tôi rất vô dụng, tôi có thể dịch chuyển nhưng phạm vi dịch chuyển rất nhỏ, chạy trốn cũng khó chứ đừng nói đến việc xông vào trận chiến để tiêu diệt kẻ thù.
Cũng chính vì điều này mà khi bị zombie vây quanh đồng đội của tôi không chút do dự đẩy tôi ra ngoài, để cho tôi hấp dẫn lũ zombie, giúp bọn họ chạy trốn.
Khi đó, tôi còn mong đợi Chương Dương có thể đứng ra giúp tôi nói chuyện, nhưng anh ta tránh ánh mắt của tôi, giống như tôi là người xa lạ.
Tôi chet giữa đám zombie, nhưng bọn họ cũng không khá hơn.
Lúc tôi bị zombie c ắn x é, nhìn thấy bọn họ bị dị năng giả hệ tinh thần làm cho n ổ đầu.
Và người đó chính là người đã cứu rỗi tôi.
Hiện tại nếu không có gì bất ngờ, người nọ hẳn là còn đang chờ chet trong bệnh viện u não.
Khi tôi được tái sinh, lẽ ra tôi phải đến để trả ơn anh ấy.
Tôi nhanh chóng đặt ra ba mục tiêu:
[Một là phải nhanh chóng chuyển đến Đế đô, Đế đô là nơi đầu tiên thiết lập căn cứ và thiết lập quy tắc và trật tự, tôi muốn đến đó càng sớm càng tốt.]
[Hai là tôi muốn tìm ân nhân, mang anh ấy cùng đi.]
[Ba là tôi muốn sớm thức tỉnh dị năng, để cho mình mạnh mẽ lên.]
Tận thế đến, bất cứ thứ gì cũng là hư không, chỉ có thực lực mới là vương đạo.
Tôi hạ quyết tâm, lập tức hành động.
Tôi nhanh chóng đặt vé hai người bay tới Đế đô trên mạng, đồng thời bắt đầu ủy thác luật sư xử lý tài sản của tôi.
Tôi gọi điện thoại cho đối tác của công ty, hỏi anh ta có muốn cổ phần của công ty hay không, tôi có thể bán cho anh ta với giá thấp.
Người hợp tác trong công ty vốn là bạn của ba mẹ tôi, nhưng từ sau khi ba mẹ qua đời, anh ta liền phớt lờ tôi, bảo tôi không nên quan tâm nhiều đến chuyện của công ty, chỉ chờ cuối năm lấy tiền hoa hồng là được.
Mà tôi đã sớm biết hắn đang lén lút chuyển tài sản công ty, chỉ chờ cuối năm phá sản, để cho tôi hai bàn tay trắng.
Lúc trước tôi luyến tiếc tâm huyết của ba mẹ, còn muốn cùng hắn vui vẻ nói chuyện, hiện tại xem ra cũng không cần thiết nữa.
Đối tác rất thận trọng, hỏi tôi có thật hay không?
Tôi cố gắng dùng giọng điệu chân thành nhất, để lời nói của mình nghe có vẻ đáng tin một chút.
“Tôi muốn đính hôn với bạn trai nhưng công ty là ba mẹ cho tôi, là tài sản trước hôn nhân của tôi, như vậy bạn trai tôi không có cảm giác an toàn, tôi muốn bán công ty, cùng anh ấy thành lập một công ty mới làm tài sản sau hôn nhân của chúng tôi, tôi yêu anh ấy và muốn dành những điều tốt nhất cho anh ấy, nếu như ngài nguyện ý nhận thì tốt, còn nếu không thì tôi sẽ hỏi người khác.”
Bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp:
“Cô đối với bạn trai cô thật sự là quá tốt, ai làm bạn trai cô thật sự là phúc khí kiếp trước tu luyện được. Cô chờ tôi tính toán một chút. ”
“Được, tôi muốn trước bữa tiệc đính hôn bán đi để cho anh ấy một bất ngờ, phiền anh giúp tôi giữ bí mật.”
Đối tác đáp ứng tôi, lúc cúp điện thoại vẫn có thể cảm nhận được vui sướng cùng trào phúng của hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy cha mẹ tôi thông minh như vậy, tại sao lại sinh ra một kẻ ngốc như tôi?
Tôi thật sự ngu ngốc sao?
Nếu tôi ngu ngốc, tôi sẽ không được nhận vào trường đại học tốt nhất với tư cách là Trạng nguyên.
Chỉ vì tính cách của mình mà tôi không thể buông bỏ được cảm xúc của mình.
Tôi cố ý nhờ luật sư tiết lộ cho đối tác tin tức tôi còn đang xử lý tài sản khác, lại liên hệ với những người khác nói tôi muốn bán cổ phần, gây áp lực cho hắn, buộc hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đồng thời, tôi cũng liên lạc với người môi giới bất động sản ở đế đô, nhờ đối phương ở căn cứ đời sau giúp tôi tìm kiếm một nơi an toàn nhất.
Xong việc, tôi lập tức đến bệnh viện ung bướu tỉnh, gặp ân nhân của tôi – Tang Du.
4.
Tang Du đang nằm trên giường bệnh.
Anh ấy bị u não, đây có lẽ chính là lý do sau đó anh ấy thức tỉnh hệ dị năng tinh thần.
Lúc tận thế, anh ấy là bác sĩ tư vấn tâm lý trong căn cứ.
Tận thế đã giáng một đòn đả kích lớn đối với tinh thần con người, tận mắt nhìn đồng loại của mình hóa thành zombie chẳng khác gì thấy thiên thạch va vào trái đất, rất nhiều người đều trong trạng thái suy sụp.
Tang Du phối hợp với rất nhiều chuyên gia tư vấn tâm lý cùng làm tư vấn tâm lý, trấn an cảm xúc của mọi người.
Mỗi đội dị năng sau khi chấp hành nhiệm vụ trở về, đều muốn tìm gặp anh ấy để kiểm tra tâm lý.
Anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều người và anh ấy cũng đã giúp đỡ tôi.
Khi đó, tôi bị Chương Dương đẩy xuống xe chạy trốn, tuy rằng may mắn không chết và đuổi kịp một đội khác, nhưng tôi rơi vào hoài nghi sâu sắc…..
Vì sao Chương Dương lại lựa chọn trợ giúp Chu Châu mà từ bỏ mình?
Là tôi không đủ tốt sao?
Có phải tôi không xứng đáng với tình yêu? Hay tôi đã làm gì sai?
Tôi bị loại tâm lý này tra tấn sống không bằng chet.
Tôi luôn có thói quen cho rằng tôi tốt với người khác, người khác mới tốt với tôi.
Tôi tự hỏi liệu tôi có thể hiện 100% sự chân thành của mình đối với Chương Dương không, công việc của Chương Dương là tôi giới thiệu, vấn đề nhập học của em gái hắn là tôi giải quyết, mẹ hắn sinh bệnh nằm viện là tôi liên hệ với bác sĩ điều trị tốt nhất.
Tôi không chê hắn nghèo, không đòi hỏi hắn phải có nhà và xe, tôi cái gì cũng không cầu, chỉ cầu hắn đối tốt với tôi.
Nhưng sau đó, hắn lại chọn Chu Châu.
Trong lòng tôi có vô số nghi vấn, nhưng không ai có thể trả lời.
Tận thế, mỗi người đều vội vàng chạy trối chet, chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia thoạt nhìn giống như là chuyện cười.
Là Tang Du phát hiện tôi có gì đó không đúng, dẫn dắt tôi nói ra nghi vấn trong lòng, dùng ngữ khí chân thành khẳng định nói cho tôi biết.
“Không phải lỗi của em, em không cần lấy lòng người khác cũng có thể được yêu thương, bản thân sự tồn tại của em đã đáng để chờ mong.”
Câu nói “Không phải lỗi của em” kia đã cứu mạng tôi.
Thật sự đó không phải lỗi của tôi, tôi không cần lo âu, không cần tự trách.
Sau này tôi nhìn thấy Chương Dương cùng Chu Châu ở căn cứ, trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng xét cho cùng thì tôi cũng không phải là một vị thánh và tôi mong họ cảm thấy có chút tội lỗi về tôi, nhưng họ không hề cảm thấy tội lỗi.
Khi đó, tôi thực sự hiểu Tang Du nói “đặt nhu cầu của mình lên hàng đầu” có nghĩa là gì.
Tôi dần dần học được cách yêu thương chính mình, nhưng lại không có cơ hội để yêu bản thân mình đúng cách thì đã chet ở giữa lũ zombie.
Tôi hỏi bác sĩ bệnh tình của Tang Du, bác sĩ không muốn nói, tôi cho ông ấy thấy mình có thể gánh vác chi phí điều trị của Tang Du, ông ấy mới bằng lòng nói cho tôi biết.
Tang Du đã chẩn đoán chính xác khối u não giai đoạn đầu.
Cha mẹ anh ly dị, hai bên đều đã có gia đình riêng.
Bệnh của Tang Du mang đến gánh nặng cho gia đình của bọn họ, cha mẹ anh bởi vì gánh vác chi phí nhiều ít mà cãi vã không ngớt, vì ép đối phương chịu thua nên họ không đến nữa.
Hiện tại Tang Du không có người chăm sóc.
“Tên nhóc này thật đáng thương, vốn có tiền đồ rất tốt, đáng tiếc. “Bác sĩ thở dài.
Tôi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Tang Du tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý học của một trường đại học danh tiếng, được nhận vào một phòng tư vấn tâm lý nổi tiếng, tiền đồ sáng lạn, cha mẹ anh vốn tranh nhau hỏi han ân cần với anh, nhưng bây giờ lại tránh anh ấy như tránh tà.
Tôi hỏi bác sĩ xem bây giờ có thuốc đặc hiệu nào có thể chữa bệnh cho Tang Du không?
Đắt một chút cũng không sao, chỉ cần có thể chữa bệnh, cho dù giảm bớt thống khổ của anh ấy thôi cũng được.
Bác sĩ chần chừ một chút, mới nói:”Nước ngoài hiện tại có một loại thuốc có tác dụng tốt đối với ung thư, nhưng lại rất đắt, một loại tám vạn (~263 triệu VND) một chai, loại kia năm vạn (~164 triệu VND) một chai.”
Tim tôi lỡ nhịp, tôi đã nghe nói đến loại thuốc này.
Các nhà khoa học thời kỳ sau đã nghiên cứu về nguồn gốc của zombie, loại thuốc này có hai nhà sản xuất, một loại thuốc thật sự dùng để chữa bệnh, còn thuốc của nhà sản xuất kia là thuốc giả, rẻ tiền nhưng có thể tạo ra những sinh vật siêu nhiên và zombie.
Tôi hít một hơi thật sâu, Tang Du thật may mắn khi có thể thức tỉnh siêu năng lực sau khi uống thuốc, còn tôi chỉ thức tỉnh siêu năng lực do một loại virus zombie rất nhỏ trong không khí trong ngày tận thế.
Hiện tại loại thuốc này đang ở trước mắt, là mấu chốt để tôi và Tang Du sớm thức tỉnh dị năng.
Tôi kiên định nói:”Tôi sẽ mua, có bao nhiêu viên tôi sẽ mua hết.”
Nửa giờ sau, tôi thanh toán hai trăm vạn (~6,7 tỉ VND), lấy được bốn mươi chai thuốc.
Bác sĩ chỉ chịu kê cho tôi một tháng rưỡi, nhiều hơn không chịu kê.
Tôi rất hối hận, tôi muốn mua hết số thuốc này, khi thuốc này đạt đến liều lượng nhất định người ta sẽ biến đổi, khi đó bệnh viện này sẽ trở thành địa ngục trần gian, nếu tôi mua hết người đột biến sẽ bị trì hoãn, họ càng có nhiều cơ hội trốn thoát.
Nhưng mà có đôi khi, mệnh không do người.
Lúc tôi rời đi đã nói với bác sĩ:”Tốt nhất hai ngày nay các người đừng cho bệnh nhân dùng loại thuốc này nữa, thuốc tôi sẽ mang đến cơ quan giám định, nếu có vấn đề tôi sẽ kiện các người.”
Vẻ mặt của bác sĩ thay đổi đáng kể, và ông ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt khác.
Ông ấy đóng sầm cửa lại.
Tôi lại một lần nữa đạt được thành tựu “tức giận”.
Tôi đi thăm Tang Du, anh ấy đang ngẩn người nhìn trần nhà, thấy tôi chăm chú nhìn mình, anh ấy cũng nhìn tôi, không nói một lời.
Anh cạo tóc nhưng vẫn đẹp đến kinh người, đôi mắt anh dường như chứa đầy những vì sao.
Trên mạng nói, đầu trọc là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra nhan sắc, lời này thật đúng.
Tôi đến gần anh ấy, không biết phải nói gì.
Nói rằng tôi đã được tái sinh? Nói zombie sắp xuất hiện? Nói rằng tôi cảm ơn anh?
Thật ngu ngốc!
Tôi đang cân nhắc, anh ấy lại nhẹ giọng nói: “Cô đối với tôi rất quen thuộc?”
Tôi gật gật đầu.
Anh ấy im lặng, chắc đang suy nghĩ xem mình đã gặp tôi ở đâu, thật lâu sau anh ấy lại nói: “Tôi chưa từng gặp qua cô, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Tôi nắm lấy tay anh, những ngón tay anh lạnh ngắt và mảnh khảnh.
Tôi không có cơ hội như vậy ở tận thế, khi đó anh ấy là một siêu năng lực tâm linh mạnh mẽ và hiếm có, chỉ cần một cái nhìn là có thể đóng băng tôi tại chỗ.
Hiện tại anh ấy ốm yếu đáng thương lại bất lực, lúc này không tranh thủ còn đợi đến khi nào?
Tôi chân thành nói:”Tôi tên là Lâm Sơ, trước kia trong lúc vô tình anh đã giúp tôi, hiện tại tôi muốn giúp anh, anh và tôi đến Đế đô đi, bệnh của anh chỉ ở nơi đó mới có thể trị được.”
Tôi cẩn thận xem xét một lúc.
Anh ấy bất động thanh sắc rút tay về, nhìn chằm chằm tôi cẩn thận trong chốc lát:”Tôi đã giúp cô cái gì?”
Thấy tôi không lên tiếng, anh ấy dường như đã hiểu ra điều gì đó, mỉm cười: “Tôi kiểm tra thì phát hiện phí ở Hoàng Đô chỉ bằng một nửa, ở đây có thể hoàn lại, nhưng ở nơi khác thì không được.”
Tôi:”…..”
Tuyệt đối không nghĩ tới, học bá cũng là một con đỗ nghèo khỉ.
Tôi lại nắm lấy tay anh, bịa ra một lý do lung tung.
“Có một loại thuốc có thể trị bệnh, bọn họ hiện tại đang chiêu mộ tình nguyện viên ung thư, nếu đến đó anh sẽ có một nửa cơ hội có thể sống. Trong quá trình điều trị toàn bộ chi phí đều được miễn phí, tôi có cách giúp anh có được một chỗ, tin tưởng tôi.”