4.
Số ngày ba Trình ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho dù xảy ra chuyện lớn như vậy cũng chỉ ở lại ba ngày rồi lại rời đi.
Sau khi Trình Ngữ Thanh trở về, người tôi gọi là mẹ suốt 18 năm qua- Liên Như Tâm, vui mừng vô cùng, ngày nào cũng ôm cô ta gọi bảo bối nọ bảo bối kia, mỗi ngày vui đến rơi nước mắt.
“Bảo bối, con chịu khổ nhiều năm như vậy, đều là lỗi của mẹ, mẹ sẽ cố hết sức bù đắp cho con, con muốn gì cứ nói với mẹ!”
Mẹ chỉ hận không thể ôm ghì, khắc sâu cô ta vào trong lòng.
Trình Ngữ Thanh ngoan ngoãn nằm trong lòng bà, ngọt ngào nói: “Mẹ, con không muốn cái gì cả, con chỉ muốn mỗi ngày được gần mẹ hơn,như vậy ở trong nhà này con mới không thấy sợ hãi.”
Nói xong cô ta vờ như vô ý liếc nhìn tôi. Quả nhiên, nghe cô ta nói như vậy, mẹ tôi lập tức ngẩng đầu trừng tôi: “Trình Nguyệt,có phải con ức hiếp Ngữ Thanh không?”
Không đợi tôi giải thích, mẹ tiếp tục nói: “Nếu như bây giờ em gái đã trở về rồi, con nên chiếu cố con bé, nhiều năm qua con bé chịu khổ như vậy, con không những không áy náy, còn bắt nạt con bé, có phải quá đáng quá rồi không?”
“Không phải, mẹ ơi, chị không bắt nạt con, là tại con quá ngu ngốc, không làm được việc gì tốt nên mới làm chị không vui.”
Giọng nói của Trình Ngữ Thanh lại trầm xuống một chút.
“Còn nói không phải, nhìn vẻ sợ hãi của con như này!” Mẹ lại càng tức giận hơn: “Đừng sợ, nếu Trình Nguyệt dám đối xử tệ với con thì cứ nói với mẹ, mẹ dạy dỗ nó!”
Ngữ Thanh rụt cổ, có chút nhẫn nhịn thút thít khóc: “Con chỉ muốn gần mẹ hơn, nhưng chị nói cũng muốn ngủ ở phòng cạnh mẹ.”
“Cái gì? Trình Nguyệt, phòng của con còn chưa chuyển đi? Con không biết rõ vị trí của mình sao?”
Mẹ tức giận nói bằng giọng trầm thấp: “Tôi đã điều tra rõ ràng, cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi ở thành phố C. Cô bị tráo đổi với ý đồ xấu xa để báo thù nhà này, mới được hưởng ngần ấy năm vinh quang và phú quý của Trình gia. Rời khỏi nhà họ Trình cô chả là cái thá gì cả, bây giờ còn dám có gan giành đồ với người nhà họ Trình? Tôi nói cho cô biết, Ngữ Thanh mới là con gái tôi, cô chẳng là gì cả! Dã chủng, rác rưởi, cô mà cũng xứng ở trong phòng của Ngữ Thanh?”
Giọng mẹ sắc bén, đâm vào tai tôi đau đớn.
“Nói cho cô biết, lập tức chuyển ra ngoài, chuyển xuống phòng của bảo mẫu tầng 1, ở đó mới đúng với thân phận cô!”
Mẹ chống hông, chỉ vào mũi tôi. Tôi á khẩu không nói được một lời.
Đây là người mẹ đã yêu thương tôi suốt 18 năm, chỉ vì lời nói của Ngữ Thanh mà không ngần ngại nặng lời mắng thẳng mặt tôi.
Tôi càng ấm ức, hôm đó tôi muốn chuyển ra khỏi phòng của Ngữ Thanh nhưng cô ta một mực từ chối với lý do rằng cô ta không quen sống trong căn phòng lớn như vậy, cô ta ở một mình rất sợ hãi nên nhất quyết không muốn chuyển tới đây.
Làm sao lại đi tin lời nói quái quỷ của cô ta, tôi thật ngốc.
Tôi càng đau lòng hơn là, dù đã lường trước điều này nhưng nhanh như vậy ở Trình gia, tôi từ tiểu thư nhà họ Trình, biến thành thứ dã chủng. Lại còn được nói ra từ miệng của người mẹ đã tự mình nuôi dưỡng tôi 18 năm qua.
Đúng vậy, tôi nên hiểu được, bà không còn là mẹ tôi nữa rồi.
Bà ấy là mẹ của Ngữ Thanh, tình yêu mà bà ấy dành cho tôi vốn dĩ thuộc về Ngữ Thanh, tôi vốn chỉ là một kẻ trộm.
Tôi không biết mẹ ruột của mình ở đâu, người mà tôi gọi là mẹ suốt 18 năm không còn muốn tôi nữa. Tôi không còn mẹ nữa rồi.
Nghĩ tới đây, lòng tôi không tự chủ được chua xót, cuối cùng chỉ khàn giọng nói: “Vâng, Trình phu nhân, tôi chuyển đi ngay đây.”
5.
Mẹ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của tôi, khịt mũi hài lòng rồi nháy mắt với người quản gia lần nữa.
Vì vậy, không ai nói gì, tất cả đồ đạc của tôi đều được nhét vào hộp và ném xuống tầng một. Mấy chiếc hộp không được buộc chặt nên đồ vương vãi khắp nơi.
Ngữ Thanh rụt rè bước vào căn phòng công chúa sang trọng của tôi trên tầng hai, không quên đắc ý liếc nhìn tôi.
Tôi gần như nhảy cũng dường như chạy xuống lầu, nhìn hành lý vương vãi trên sàn, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Vì tôi đang mặc váy nên ngồi xuống không tiện, nhưng người hầu cũng không có ý định tới giúp, chỉ đứng chỉ trỏ cười nói qua lại. Tôi chỉ đành quỳ xuống nhặt lại đồ.
Những bộ lễ phục được may theo kiểu dáng khác nhau lấp lánh trên mặt đất như một trò đùa, đồ trang điểm của tôi cũng bị rơi vỡ, phấn nền và serum trộn lẫn với nhau, chảy vào chiếc váy đen mà tôi thích nhất, loang lổ giống như khuôn mặt đang khóc.
Tôi quỳ xuống đất, gói ghém từng chút một, cho quần áo vào hộp, nhặt những mỹ phẩm còn dùng được vào hộp, nhặt những chai đã bị vỡ và vô tình bị chúng cứa vào tay.
Vết m áu trên tay tôi chảy ra sàn, tôi muốn lau đi nhưng càng lau m áu càng chảy nhiều. Tôi kéo một mảnh quần áo mùa hè, quấn ngón tay bị thương rồi tiếp tục thu dọn.
“Thảm quá. Chúng ta có nên đi giúp không?”
Một người hầu thấp giọng hỏi một người khác:
“Đừng, nhất định đừng giúp, để phu nhân biết được sẽ l ột da cô ra đấy. Phu nhân sẽ không để yên đâu.”
Một người hầu khác nhanh chóng ngăn lại.
“Đúng vậy, đại thiếu gia cũng không muốn gặp cô ấy, vì vậy đừng vì cô ấy mà đắc tội nhà họ Trình.”
“Gia đình hào môn quả thật vô tình … nhìn cô ấy bây giờ khốn khổ hơn cả người hầu của chúng ta.”
Có người lặng lẽ cười. Âm thanh không lớn nhưng vừa đủ để tôi nghe rõ.
Tôi c ắn môi không nói gì, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đứng dậy vào phòng bảo mẫu.
Lúc này, một đôi chân xuất hiện trước mặt tôi, đầu gối gần như chạm vào chóp mũi tôi.
6.
Đầu gối của tôi đã tê dại vì phải sắp xếp đồ đạc. Tôi hơi nghiêng người nhìn lên và thấy khuôn mặt đang cười nửa miệng của Trình Thần.
Tuy đẹp trai nhưng lại hung ác.
“Yo, đại tiểu thư nhà họ Trình, sao lại nhếch nhác thế này?”
Trình Thần không hề che dấu sự khinh thường.
Tôi phớt lờ anh ta, lẽ ra tôi có thể cãi nhau với anh ta nhưng hôm nay tôi thực sự không có tâm trạng quan tâm một thằng đần.
Tôi đứng dậy, xách vali rồi đi đến phòng bảo mẫu. Trình Thần rất cao, đứng trước mặt tôi, lạnh lùng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một cách vô thức.
Nếu đôi mắt không quá nham hiểm thì cũng coi như là một khuôn mặt đẹp.
“Sao vậy, bây giờ cô thấy tự ti à?”
Trình Thần khoanh tay trước ngực: “Chỉ là đổi phòng thôi mà, phòng của bảo mẫu không phải quá hợp với cô sao, đứa dã chủng ở cô nhi viện.”
“Tránh ra!”
Tôi đẩy anh ta, nhưng không được.
“Em vẫn còn tính khí thất thường như vậy sao, em gái ~”
Trình Thần mỉa mai tôi, cố ý kéo dài hai chữ “em gái”.
“Có điều phòng của bảo mẫu nhỏ vậy, em gái lại nhiều quần áo như vậy lại còn có những món trang sức đắt tiền, khuyên tai trân châu, làm sao mà để đủ được đây?”
Trình Thần giả vờ lo lắng đón lấy chiếc hộp từ tay tôi, có chút nghịch ngợm nói: “Hay là… em vứt hết đi!”
Anh ta đột nhiên ném mạnh chiếc hộp xuống đất.
“Choang” một tiếng, cái hộp mà tôi vất vả thu dọn, lại nằm rải rác khắp sàn nhà.
“Hahahahahaha!”
Trình Thần cười lớn, vui vẻ như chưa bao giờ vui vẻ như vậy, nghiêng người tới lui, thậm chí còn vỗ tay.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, siết chặt tay lại. Vết xước do mảnh vỡ c ứa lại hở ra, m áu chảy xuống không ngừng.
Tôi thực sự muốn đánh anh ta..
Nhưng chỉ cần còn ở nhà họ Trình, tôi phải kiên nhẫn. Tôi thậm chí còn không có cha mẹ ruột của mình để tìm kiếm.
Trình Thần có vẻ thích thú với cách nuốt cơn giận hèn nhát của tôi.
Cành hoa cao quý bị rơi xuống bùn và bị giẫm đạp như vậy là thứ hắn mười năm qua chưa từng thấy
“Trình Nguyệt, nhìn lại chính mình đi.” Trình Thần mỉm cười: “Chẳng phải mày rất kiêu ngạo sao?”
“Mẹ không cần mày nữa, mày giống như một thứ rác rưởi vậy.”
Trình Thần nhắc nhở tôi từng chữ một. Cuối cùng, anh ta nói: “Trình Nguyệt, không phải mày vẫn luôn coi thường kinh nghiệm sống của tao sao? Tao là con trai của bảo mẫu, nhưng hiện tại, mày lại là người sống trong phòng bảo mẫu. Mày cảm thấy thế nào?”
7.
Tôi không ngờ Trình Thần sẽ nói điều này.
Tôi tưởng anh ta ghét tôi vì đã c ướp đi tình yêu của ba mẹ, nghĩ rằng anh ta sợ tôi tranh giành tài sản của gia đình với anh ta, nghĩ rằng anh ta ghét tôi vì đã tranh giành với anh ta từ nhỏ.
Nhưng không ngờ anh ta lại cho rằng tôi coi thường anh ta. Trong một khoảnh khắc, tôi không biết nên cười hay khóc.
Trình Thần là con ngoài giá thú của Trình Giang và bảo mẫu. Đây là bí mật của gia tộc Trình, và đó cũng là vết sẹo khiến anh ta không thể ngẩng đầu lên.
Vì thân phận này, dù là con trưởng nhưng anh ta chưa bao giờ nhận được tình thương từ mẹ.
Sự khắc nghiệt của mẹ tôi, Liên Như Tâm, đối với tôi chỉ kéo dài ba ngày, nhưng đối với anh ta, nó kéo dài hai mươi năm, hơn 7.300 ngày đêm.
Ba Trình cũng không yêu anh ta.
Còn tôi, người em gái duy nhất của anh ta, sẽ chỉ bắt nạt anh ta một cách thiếu hiểu biết.
Tôi nhớ hồi còn nhỏ anh ta là một đứa trẻ rất thông minh, các năm học tiểu học đều đạt giải nhất trong các cuộc thi và đàn violin.
Nhưng mỗi lần anh ta trở về với một chiếc cúp, ngay cả bà Như Tâm cũng chỉ thấy uất hận. Nhưng ba Trình, hoặc là không nhìn anh ta, hoặc là nhìn lướt qua, hoặc là chỉ trả lời một tiếng “Ừm”.
Sau đó, Trình Thần không còn làm việc chăm chỉ mà tạo dựng hình ảnh một phú nhị đại ăn chơi trong mắt người khác, và hình ảnh của anh ta ngày càng trở nên xấu xí hơn.
Việc Trình Thần làm nhiều nhất khi còn nhỏ là đánh nhau với tôi.
Đúng vậy, tôi đã gây rắc rối một cách vô lý, gây phiền phức cho anh ta, rồi lại đánh nhau.
“Vậy là anh luôn cho rằng tôi coi thường anh?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Trình Thần không trả lời, nhưng đôi môi mím lại như bán đứng hắn.
Tôi lắc đầu, không nói gì nữa, bỏ đống hành lý bừa bộn vương vãi trên sàn, bước vào phòng bảo mẫu rồi đóng cửa lại.
Trong không gian chật hẹp, tôi buộc mình phải bình tĩnh lại.
Tôi mới là người đáng khóc nhất. 18 năm êm đềm thuận lợi biến thành đi trộm của người khác, lễ trưởng thành 18 tuổi hằng mong chờ trở thành thời điểm Trình gia công bố với truyền thông bên ngoài về sự trở lại của con gái ruột nhà Trình gia — Trình Ngữ Thanh, còn tôi từ viên minh châu, thiên kim nhà Trình gia, biến thành một trò cười.
Ba trình đi rồi, tôi không còn sự bảo bộc của ông, càng biến thành con chuột chạy qua đường không ai để vào mắt. Mẹ tôi không cần tôi nữa, anh trai tôi cũng hận tôi.
Tôi tủi thân, lại càng ấm ức hơn, giống như muốn đấm muốn đánh nhưng không biết phát tiết ở đâu.
Tôi ôm chăn cố gắng không bật thành tiếng khóc.
Trình Thần không biết rằng, sự việc không phải như vậy. Từ khi tôi hiểu chuyện, tôi đã yêu quý người anh này biết bao.
Nhưng Trình Thần hận tôi.