Hôm nay là ngày cúng thất đầu của Thẩm Tiêu Hành.
Ta ôm bài vị của chàng trong lòng, vừa rải tiền giấy vừa khóc nức nở. Nước mắt tuôn rơi, từng lời như máu:
“Tướng công, sao chàng lại nhẫn tâm bỏ lại thiếp một mình! Thiếp biết sống làm sao đây!”
Trên đường Trường An, người nghe không khỏi thương cảm quay đi, thở dài than một tiếng tội nghiệp.
——Ai ai cũng biết Thẩm tướng quân đã tử trận tại ải Ngọc Lâm bảy ngày trước.
Chàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, kết cuộc thậm chí không còn toàn thây.
Ngày chiến báo được đưa đến phủ tướng quân, cũng chính là ngày đại hôn của ta và Thẩm Tiêu Hành. Khăn voan trên đầu còn chưa kịp vén lên, ta đã trở thành góa phụ.
Không chỉ vậy.
Ta từ chối ân điển tái giá của Hoàng thượng, kiên quyết bày tỏ lòng mình, nguyện ở lại nhà họ Thẩm.
Vốn dĩ, mối hôn sự này phải là của đích tỷ ta. Nhưng ai bảo Thẩm Tiêu Hành mang danh sát thần, khiến người ta nghe danh đã sợ vỡ mật chứ. Người người nhà nhà đều đồn chàng m.á.u lạnh tàn nhẫn, g.i.ế.c người không chớp mắt, cũng chả cần lí do. Tóm lại, mở mắt ra là g.i.ế.c người. Đích tỷ sợ đến mức lâm bệnh, thà c.h.ế.t chứ không chịu gả cho Thẩm Tiêu Hành.
Vì vậy, ta, một thứ nữ bị nuôi dưỡng ở trang viên khác, cứ thế bị ép lên kiệu hoa, gả thay đích tỷ. Nhưng ta cũng không muốn gả cho Thẩm Tiêu Hành. Thậm chí còn có chút sợ hãi. Nghe tin Thẩm Tiêu Hành chết, ta ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Ngày ta về nhà chồng. Cả phủ tướng quân chìm trong tang tóc, người khóc lóc, kẻ treo cổ tự vẫn. Chỉ có ta thực sự không khóc nổi.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy vô số châu báu mà triều đình ban cho thân nhân Thẩm Tiêu Hành, ta thật sự xúc động. Ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy. Bàn tay dưới lớp áo cưới siết chặt đùi, cố gắng kìm nén cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.
Đời người có ba niềm vui.
Thăng quan, phát tài, chồng chết.
02
Không biết là do ta diễn quá nhập tâm, hay là mấy ngày nay quá mệt mỏi. Vừa bước vào phủ tướng quân, mắt ta tối sầm lại, chân mềm nhũn, suýt nữa ngã lăn ra đất.
“Phu nhân, cẩn thận!”
Một nam tử áo đen bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta, lòng bàn tay rất vững vàng.
Ta nhìn kỹ.
Người này mặc dù mặc trang phục hộ vệ trong phủ, nhưng lại có đôi lông mày thanh tú, rất ưa nhìn. Thậm chí còn đẹp trai hơn cả Vương Nhị Ma Tử ở trang viên nhà ta.
Ta có chút ngạc nhiên. Từ khi ta đến phủ tướng quân, ngoài quản gia già thì chỉ có các nha hoàn nhỏ, hiếm khi thấy những người đàn ông khác ở sân trước. Không ngờ, trong phủ tướng quân còn có hộ vệ có dung mạo như vậy?
Ta mềm mại ngã vào lòng hắn, nhắm mắt lại, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Vẻ mặt người hộ vệ trầm xuống. Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, khiến người ta xao xuyến: