Ta Gả Cho Thừa Tướng Quyền Khuynh

Chương 8: Mưu kế của hai cha con


Vào cung, cha ta vặn vẹo cái thân hình mập mạp được hai lão thái giám dìu đỡ, khóc lóc chạy ra ngoài, giọng nói quả thật là trăm chuyển ngàn hồi.

 

“Đại Châu à ~ Đại Châu à ~ Cha nhớ con muốn chếc ~ Con gái của ta ơi ~”

 

Lúc ông ta chạy đến trước mặt ta, ta hơi tránh đi một chút, cha ta nhào hụt, vung tay áo, hừ một tiếng, lạnh lùng ngồi xuống long ỷ.

 

Sau đó lại chỉ vào Nguyên Hạo nói: “Nhìn xem, nhìn xem, Đại Châu của trẫm mới gả qua đó ba ngày, đã không thèm để ý đến trẫm rồi, đều là do Nguyên tướng dạy đấy.”

 

Nguyên Hạo hơi há miệng ngước nhìn cha ta, vẻ mặt uất ức.

 

Thật ra, hắn cũng có chút oan ức, chúng ta thành thân ba ngày, nhưng đến nay vẫn chưa nói với nhau hai câu, đừng nói là dạy ta không nhận cha.

 

Nhưng cha ta không định nghe hắn giải thích, như một oán phụ tự lau nước mắt, chỉ chỉ Nguyên Hạo nói: “Nguyên tướng nhiều năm không có con, chắc cũng không biết cách dạy dỗ công chúa, nếu đã như vậy, trẫm sẽ chỉ định một tiểu cung nữ xinh đẹp hiểu lễ nghĩa đi theo các ngươi về, cũng để hỗ trợ công chúa một chút.”

 

Nguyên Hạo đối với việc này không có ý kiến gì, chỉ rất lễ phép chắp tay tạ ơn, lại ân cần nói: “Hoàng thượng nhiều ngày không gặp công chúa, chắc hẳn có lời muốn nói riêng với công chúa, thần còn chút công việc, xin phép cáo lui trước.”

 

Cha ta phẩy phẩy tay, trong chốc lát trong điện chỉ còn lại hai cha con chúng ta.

 

“Tiểu thỏ con, ngay trước mặt tên gian tặc này, lại dám làm mất mặt cha.”

 

Ta nhìn lão già, cười nhạt một tiếng: “Lão già, ngay trước mặt phu quân ta lại gọi ta là Đại Châu, người cũng không biết an tâm gì nữa!”

 

Lão già đưa ngón tay lên môi, đảo mắt, cười hì hì: “Thì ra là chuyện này à, cha bảo đảm với con, sau này sẽ không gọi con là Đại Châu nữa.”

 

“Đúng rồi, Đại Châu, mấy ngày nay ở Nguyên phủ thế nào? Tên gian tặc Nguyên Hạo kia đối xử với con tốt không?”

 

Ta tùy tiện ngồi xuống, thuận tay cầm một quả hồng hạnh cắn một miếng, chua đến mức nhíu mày: “Ba ngày rồi, tên này căn bản không đến phòng ta, đừng nói là đối xử tốt với ta, đến nay còn chưa nói với nhau mấy câu.”

 

Ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt mềm mại: “Nếu nói về dung mạo, ta chính là người đẹp nhất trong vòng mười dặm tám thôn, sao tên này lại không động lòng chứ?”

 

Cha ta vuốt bộ râu không tồn tại, xoa xoa cái bụng phệ, khoa tay múa chân đắc ý nói: “Phải phải phải, con gái ta, dung mạo tuyệt đối không chê vào đâu được, năm đó mẹ con là hoa khôi trong làng, cha đã mang hơn mười cái tim lợn to thế này mới khiến ông ngoại con gả mẹ con cho cha.”

 

Nghe vậy ta liền nổi giận, ném hột hồng hạnh vào chân ông: “Trong vòng mười dặm tám thôn, chỉ có người là xách tim lợn đến cửa cầu hôn, ông ngoại ta ghét nhất mùi hôi của lợn, những năm này không đến cửa, còn không phải là do người năm đó làm người ta ghê tởm sao.”

 

Lão già có chút xấu hổ, sờ sờ bộ râu không tồn tại: “Không nói chuyện này nữa, không nói chuyện này nữa, nói thật, cha đã chọn một người lanh lợi cho con mang về, những ngày này, cha suy đi nghĩ lại, muốn khống chế tên này, nhất định phải có con cái bên cạnh, như vậy mới có thể đứng vững gót chân ở Nguyên phủ. Quốc khố của chúng ta bây giờ trống rỗng, phải khiến nhà họ Nguyên bỏ ra chút m.á.u mới được. Năm đó mẹ con, chính là vì có con, mới quản cha răm rắp…”

 

“Thôi thôi,” Ta vỗ tay, cắt ngang lời lão già, “Mang đến đây đi.”

 

Cha ta ngẩn người: “Cái gì?”

 

“Thuốc đó, liều lượng lớn một chút, tốt nhất là có thể hạ gục một con trâu, đêm nay ta sẽ dùng đến. Phải khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời ta!”

 

Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một trận hương hoa quế bên ngoài điện, hai cha con chúng ta nhìn nhau, cười gian xảo.

 

“Ha ha ha, cha hiểu rồi!”

 

Lúc rời cung, Nguyên Hạo nhìn Hoa ma ma tóc bạc trắng, tuổi đã ngoài năm mươi nhưng thân thể lại đặc biệt cường tráng phía sau ta, sắc mặt liên tục thay đổi.

 

“Đây là tiểu cung nữ xinh đẹp hiểu lễ nghĩa mà thánh thượng nói sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.