01
Hoàng bảng dán khắp nơi, thông báo việc nhà họ Mộc bị lưu đày tới hoang mạc.
Dân chúng bàn tán xôn xao:
“Hoang mạc đầy khổ ải, chuyến đi này e rằng hung nhiều cát ít.”
“Nghe nói Hoàng Đế từng ban cho gia chủ Mộc gia một miếng Kim Bài Miễn Tử, Mộc lão gia bệnh nặng, xem ra ông ấy không dùng được nữa rồi.”
“Không biết ông ấy sẽ trao miếng Kim Bài Miễn Tử đó cho ai dùng?”
Đêm khuya, trong lao ngục.
Mọi người đều đã ngủ, phụ thân lặng lẽ nhét Kim Bài Miễn Tử cùng một xấp ngân phiếu vào lòng bàn tay của Mộc Linh Nguyệt.
Ông hạ giọng: “Nguyệt nhi, con còn trẻ, phụ thân không đành lòng để con chịu khổ nơi hoang mạc, con cầm lấy Kim Bài Miễn Tử và số ngân phiếu này, đi tìm một gia đình tốt mà gả vào.
“Con cứ yên tâm mà sống, phụ thân sẽ giao phó cả nhà này cho tỷ tỷ con.
“Phụ thân chẳng còn sống được bao lâu nữa, Vân Chiêu là đích nữ Mộc gia, đương nhiên nàng phải gánh vác trọng trách bảo vệ Mộc gia.”
Mộc Linh Nguyệt mắt lóe lên, liếc qua ta đang tựa tường ngủ.
Ta bất chợt mở mắt.
Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, ta nhận ra rằng mình đã trọng sinh.
Tai nghe tiếng Mộc Linh Nguyệt nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi sao?
“Phụ thân nói rằng để ta cầm lấy Kim Bài Miễn Tử, tìm một gia đình tốt để gả đi, nhưng ta không muốn ích kỷ như thế.”
Nói xong, nàng nhét Kim Bài Miễn Tử vào tay ta, nhưng lại thu ngân phiếu về mình.
“Tỷ tỷ, tỷ là đích nữ của Mộc gia, nếu Mộc gia chúng ta chỉ có một người có thể được tự do, ta hy vọng người đó là tỷ.
“Còn về Mộc gia, để ta thay tỷ bảo vệ!”
Lời Mộc Linh Nguyệt nói nghe đầy vẻ chính trực, nhưng ta biết nàng chẳng hề thật tâm.
Kiếp trước, phụ thân cũng trao Kim Bài Miễn Tử và ngân phiếu cho nàng.
Ta thì gánh trọng trách bảo vệ Mộc gia theo lời phụ thân giao phó.
Nhưng kiếp trước, không lâu sau khi Mộc Linh Nguyệt lấy chồng, nàng bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng có đồng xu nào trong tay, phải đi làm khất cái.
Còn ta, dẫn theo Mộc gia cả nhà già trẻ vượt qua gian nan trong hoang mạc.
Cuối cùng, ta tìm được mỏ vàng, trở thành Thành Chủ của hoang mạc.
Khi gặp lại Mộc Linh Nguyệt, nàng đẩy ta xuống vực sâu, mong muốn chiếm lấy vị trí Thành Chủ của ta.
Kiếp này, nàng không chút do dự mà nhường lại Kim Bài Miễn Tử cho ta.
Xem ra, nàng cũng trọng sinh.
Phụ thân nghe vậy mặt đỏ bừng: “Nguyệt nhi, không được làm càn! Lưu đày tới hoang mạc là chín phần c.h.ế.t một phần sống, con từ nhỏ đã được nuông chiều, cố chấp chỉ có hại cho bản thân thôi.”
02
Ý tứ của phụ thân là, nỗi khổ đó để tỷ tỷ là ta đây chịu là được rồi.
Phụ thân luôn thiên vị muội muội thứ xuất, ta cũng đã quen với điều này.
Mộc Linh Nguyệt cương quyết: “Phụ thân, những việc tỷ tỷ có thể làm, con cũng có thể!
“Hơn nữa, con không muốn rời xa mẫu thân.
“Trước kia con được mọi người nâng niu, giờ Mộc gia gặp nạn, con thề sẽ bảo vệ Mộc gia, xin phụ thân và tỷ tỷ hãy thành toàn cho con!”
Phụ thân đang định ngăn cản, ta thu lại Kim Bài Miễn Tử, đáp: “Được thôi, hoang mạc tuy khổ ải, nhưng có thể rèn giũa tâm trí, nếu muội muốn bảo vệ Mộc gia, tỷ tỷ này còn phải cảm động nữa đấy chứ.”
Ta nắm tay Mộc Linh Nguyệt, rơi hai giọt nước mắt: “Vậy đành nhờ muội rồi.”
“Tỷ tỷ, tỷ cầm lấy Kim Bài Miễn Tử mà rời khỏi lao ngục đi.” Mộc Linh Nguyệt nhếch môi cười, thầm đắc ý.
Nàng nghĩ từ cử chỉ của ta, ta không trọng sinh.
“Không thể nào! Vân Chiêu, con mau trả lại Kim Bài Miễn Tử cho Nguyệt nhi… khụ khụ…”
Phụ thân ho sặc sụa, cố giành lại Kim Bài từ tay ta nhưng không đủ sức.
Các thành viên khác trong gia đình lần lượt tỉnh dậy, ta gọi lính canh ngục, đưa ra Kim Bài Miễn Tử: “Thả ta ra.”
Lính canh nhận ra đây là Kim Bài Miễn Tử do Hoàng Thượng ban, liền mở cửa ngục.
Sau khi ta ra ngoài, hắn ngay lập tức khóa cửa lại.
Tiếng chửi rủa của nhà họ Mộc vang lên từ phía sau:
“Vân Chiêu, ngươi sao có thể cầm Kim Bài Miễn Tử mà bỏ mặc chúng ta?”
“Ngươi là đích nữ Mộc gia, làm vậy thật vô tình vô nghĩa.”
“Kim Bài Miễn Tử đáng ra phải thuộc về Nguyệt nhi, ngươi là tỷ tỷ mà không biết chừng mực sao?”
“Đại nạn đến nơi thì ai cũng tự lo thân, Mộc gia nuôi ngươi ngần ấy năm thật uổng công!”
“Ngươi giống mẫu thân ngươi, tiện nhân hèn mọn, không xứng là đích nữ!”
“Vân Chiêu chỉ là con hoang, sao xứng đáng cầm Kim Bài Hoàng Thượng ban cho Mộc gia?”
…
Ta quay lại nhìn những người mà kiếp trước ta đã hết mình bảo vệ, ánh mắt lạnh lùng.
Bà nội của ta, kiếp trước, bà ốm nặng, chính ta đã cõng bà suốt đêm, tìm thầy lang du mục để cứu bà khỏi lưỡi hái tử thần.
Sau khi ta trở thành Thành Chủ, bà sống an nhàn, ta mới biết mẹ ta năm xưa là bị bà bức tử.
Ngoài bà, còn có người dì kế độc ác, giả dối của ta.
Người chú què chân.
Người thím giỏi tính toán.
Người cô đã ly hôn, ở nhờ nhà mẹ đẻ.
Cả phụ thân, người sẽ qua đời đêm nay.
Cùng với kẻ ta không thể đụng tới – đại nhân vật mà ta không thể chọc vào.
…
Tất cả bọn họ, đều là những kẻ đồng lõa đã ép mẹ ta vào chỗ chết.
Cả một lũ vong ân bội nghĩa này, nếu muội muốn bảo vệ thì cứ để muội bảo vệ đi.
Thù của mẹ ta, ta sẽ tự mình trả.
Bây giờ ta còn việc quan trọng hơn phải làm.
Ta phớt lờ những lời mắng chửi, bước nhanh rời khỏi lao ngục.