Ta là một nữ đồ tể, mỗi ngày g.i.ế.c năm con lợn, người ta gọi ta là “Trư Kiến Sầu”.
“Trư Kiến Sầu” không có mùa xuân, cùng tiểu lang quân mới vừa thân thiết được một năm, hắn đã cuỗm hết d.a.o mổ lợn và tiền bạc của ta mà đi.
Không để lại một xu, chỉ còn lại một đứa con gái thích nghịch bùn, tên Chúc Tiểu Thảo.
Nhưng ta không ngờ rằng, ngay cả đứa con gái cũng không phải của ta.
Khi quý phu nhân tôn quý đến, ta đang xách một túi thịt khô về nhà, Tiểu Thảo từ xa chạy đến đón ta, cứ kéo tay áo ta mãi.
Ta kỳ quái: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi ra đón mẫu thân thế này?”
Tiểu Thảo vẻ mặt uể oải, không nói một lời, chỉ bảo ta về nhà xem.
Chậc, bắt ta về nhà làm gì? Trong nhà rốt cuộc có ai chứ?
Ô, ta về nhà thì thấy, quả nhiên có người trong đó!
Nàng ta bước đi nhẹ nhàng, tóc vấn mây cao, môi son răng trắng, đeo trang sức vàng bạc, váy lụa mỏng nhẹ nhàng bay.
Nàng ta ngước mắt nhìn ta, tựa như một đóa sen quý kiêu sa.
So với ta, ngày ngày chịu mưa chịu nắng, da dẻ đã thành khúc gỗ mục.
Nàng ta tự xưng là phu nhân thừa tướng, họ Thôi.
“Chúc phu nhân, năm đó chúng ta đều sinh con tại chùa Bồ Tát, trong phủ có một vị di nương lòng dạ xấu xa, đã tráo đổi con của ta và ngươi.”
“Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, đã đến lúc để Tiểu Thảo… trở về nhà.”
Giọng Thôi phu nhân bình tĩnh lắm, không có chút gợn sóng, chỉ riêng khi nói đến tên Tiểu Thảo, nàng có dừng lại một chút.
Có lẽ cái tên này quá tầm thường, từ miệng Thôi phu nhân nói ra, như mây trên trời cao thanh khiết bị vấy bẩn bởi bùn.
Nhưng bùn đất cũng có lúc không cam lòng.
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng: “Tiểu Thảo thích lăn lộn trong đất bùn, lăn một vòng là quần áo lại bẩn.”
Thôi phu nhân lạnh nhạt đáp: “Không sao.”
Ta nói tiếp: “Tiểu Thảo hay nói mớ, nửa đêm còn mộng du.”
Thôi phu nhân: “Không sao.”
Ta suy nghĩ một lát, lại nói: “Tiểu Thảo không thích đọc sách, bao lâu nay chỉ biết viết tên mình.”
Thôi phu nhân khẽ nhíu mày.
Lòng ta vui mừng, nào ngờ nàng lại nhìn ta một cách nhẹ nhàng, tiếp tục nói:
“Chúc phu nhân, bản phu nhân là thừa tướng phu nhân, hôm nay không phải đến để thương lượng với ngươi.”
Lòng ta bỗng nhiên trĩu nặng.
Đây là lời đe dọa.
Nhưng việc đổi con không phải do ta, cớ sao ta phải nhượng bộ?
Dù nàng cũng không có lý do để lừa ta.
Chưa kịp nghĩ đến việc dân đấu với quan thì có bao nhiêu phần thắng, Tiểu Thảo đã buông tay ta ra, chạy đến bên Thôi phu nhân.
“Mẫu thân, người hãy để con theo mẫu thân ruột của con đi!” Tiểu nha đầu nhíu mày, vẻ mặt giống hệt Thôi phu nhân, như được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu, “Con đã ăn ngán thịt lợn rồi, cũng không muốn làm con gái đồ tể nữa.”
Ta đứng đờ ra, sững sờ thật lâu.
Cuối cùng, họ vẫn rời đi, để lại một túi tiền.
Cỗ xe xa hoa phóng đi, bụi bặm bay lên làm ta bám đầy mặt, ta đuổi theo phía sau, nhưng mãi không đuổi kịp.
Khi ta trở về nhà, thịt khô đã nguội lạnh.
Đó là món Tiểu Thảo thích nhất, ta đã tốn ba lượng bạc để mua.
Thật là đau lòng.
….
Vương đại nương hàng xóm vốn là người hay lắm chuyện, thêm việc Thôi phu nhân gây ra động tĩnh không nhỏ, chẳng mấy chốc, cả làng đều biết Tiểu Thảo là thiên kim phủ thừa tướng.
Vương đại nương ngày thường đã ganh ghét ta thương Tiểu Thảo, nói rằng con gái mà ăn thịt mỗi ngày sao? Chi bằng để thịt lợn cho con trai bà ta, để nó sau này chăm sóc ta.
Ta không để ý, còn rút d.a.o mổ lợn sắc bén của mình ra, khiến Vương đại nương ngày nào cũng chửi rủa ta và Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo cũng không phải kẻ nhút nhát, chống nạnh cãi lại Vương đại nương.
Tiểu nha đầu còn nói: “Mẫu thân, mẫu thân yên tâm, sau này con cũng sẽ làm rạng danh tổ tiên, nhất định sẽ hiếu thảo với mẫu thân!”
Ta còn chưa kịp đợi đến ngày nàng hiếu thảo, nàng đã chạy theo Thôi phu nhân rồi.
Giờ thì hay rồi, Vương đại nương thỉnh thoảng lại lảng vảng ngoài sân nhà ta, tay cầm một nắm hạt dưa, nhổ vỏ hạt dưa ngay trước cửa nhà ta.
“Ôi, Trư Kiến Sầu, Tiểu Thảo chạy theo người khác rồi, ta muốn xem ai sẽ chăm sóc ngươi khi già yếu đây!”
Ta cười lạnh một tiếng, đổ cả thùng nước m.á.u lợn vào nhà bà ta.
Khiến Vương đại nương tức giận đến nhảy dựng lên.
Chậc.
Con trai bà ta thật vô dụng, chỉ dám trừng mắt nhìn ta, không dám nói một lời.