TA LÀ SỦNG PHI "TRÀ NGÔN"

CHƯƠNG 1


1

Ta là Quý phi.

Phi tần duy nhất trong hậu cung dựa vào nịnh hót mà leo lên được vị trí này.

Các phi tần khác tranh sủng dựa vào cầm kỳ thi họa, còn ta dựa vào miệng lưỡi dẻo quẹo, cung cấp cho bạo quân giá trị cảm xúc tuyệt đối.

Xuyên sách ba năm, ta thành công khiến cho cả triều đình lẫn hậu cung đều cho rằng ta là con ch.ó trung thành nhất bên cạnh bạo quân Tiêu Diệp!

Yêu hắn đến mức không thể tự thoát ra được.

Thậm chí vì sự cân bằng của triều chính, thường xuyên lúc thị tẩm đẩy hắn ra khỏi phòng, khuyên hắn đi “sủng hạnh công bằng”.

Nhưng tối nay, tình hình lại vô cùng bất ổn.

Bạo quân vậy mà lại phá lệ triệu ta đến tẩm điện của hắn!

Chẳng lẽ lần này, ta thật sự trốn không thoát?

Sợ đến mức ta vội vàng tìm mấy mỹ nữ tình nguyện hiến thân, giả làm thị nữ thân cận của ta.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa như ngọc của các nàng, cảm giác an toàn trong lòng ta nhất thời đạt đến đỉnh điểm!

2

Bước vào Tử Thần điện, bên trong lạnh lẽo.

Bạo quân khó có khi không phê duyệt tấu chương, mà ngồi ở vị trí chủ tọa của bàn bát tiên chờ ta.

Trên bàn bày đầy thức ăn, thơm đến mức ta suýt nữa không khống chế được mà nhào tới.

Ta cố nén cơn đói, mở miệng:

“Bệ hạ, thật trùng hợp, ngài cũng chưa dùng bữa sao? Ngài bận rộn chính sự như vậy, thần thiếp sẽ đau lòng~”

Giọng điệu đúng chỗ, thần sắc nhu nhược, lại phối hợp với vẻ mặt ta yểu điệu thục nữ.

Hình tượng “chó liếm”, quả thực là nắm chắc trong tay!

Nhưng cẩu hoàng đế lại trái ngược thường ngày, nhíu chặt mày.

Ta lập tức hiểu ra!

(Bạo quân này buổi tối triệu ta tới, chắc chắn lại giống như trước đây, tìm ta để trút giận!)

(Thích nổi giận đúng không? Được! Không sao! May mà ta đã mang theo tám thị nữ, tối nay ngài muốn hạ hỏa thế nào cũng được!)

“Hạ hỏa gì?”

Hắn đột nhiên mở miệng, làm ta giật mình, suýt nữa cho rằng hắn có thể nghe được tiếng lòng ta.

Tuy nhiên, ứng biến linh hoạt chính là kỹ năng cơ bản của ta.

Ta như không có chuyện gì xảy ra, chớp mắt.

“Không có gì ạ Bệ hạ, ngài có phải nghe nhầm rồi không? Vẫn là mau dùng bữa đi, đồ ăn nguội rồi sẽ không ngon nữa.”

“Thần thiếp gắp thức ăn cho ngài.”

Hắn gật đầu, ta lập tức không khách khí ngồi xuống chỗ trống, tiện thể ra hiệu cho hai thị nữ đứng phía trước.

Các nàng lập tức hiểu ý, một người cầm kim bạc thử đồ ăn, một người cầm đũa công gắp thức ăn.

Trong điện yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va chạm leng keng.

Dưới ánh đèn, hai mỹ nhân trước mặt cúi đầu, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.

Ngay cả ta là phụ nữ, nhìn cũng thấy các nàng vô cùng mỹ vị.

Nhưng vẻ mặt tuấn tú của Tiêu Diệp lại từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, trong mắt ngay cả một chút gợn sóng cũng không có.

Ta nghi ngờ.

(Kỳ lạ? Chẳng lẽ không thích mỹ nữ nhỏ nhắn ôn nhu này sao?)

(Haha! May mà ta đã chuẩn bị từ trước, cố ý mang theo tám người, chia thành bốn nhóm!)

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, khóe miệng Tiêu Diệp hình như giật giật mạnh.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm .

Ánh mắt đó sắc bén đến mức gần như muốn nhìn thấu ta.

3

Ta vội vàng dùng vẻ mặt vô tội nhìn lại hắn.

“Bệ hạ, chẳng lẽ thức ăn có vấn đề gì sao?”

“Quý phi, nghiêm túc dùng bữa. Đừng để trẫm phạt nàng cấm thực ba ngày.”

(Trời ạ! Quả nhiên là bạo quân! Vô duyên vô cớ muốn ta nhịn đói ba ngày! Đây là muốn đói c.h.ế.t ta sao?)

(Không được! Ta phải cố gắng thêm chút nữa! Hắn chắc chắn là trong lòng có lửa giận, chưa được phát tiết hết!)

Lợi dụng lúc bạo quân cúi đầu, ta lại ra hiệu, nhóm thứ hai lập tức tỏa sáng xuất hiện!

Các nàng thuộc kiểu mỹ nhân đáng yêu nhỏ nhắn, nhưng dáng người lại cực kỳ nóng bỏng.

Nóng bỏng đến mức ngay cả bản Quý phi ta đây cũng phải hổ thẹn.

Quả nhiên!

Sau khi nhóm thứ hai xuất hiện, tần suất Tiêu Diệp động đũa đã giảm đi rất nhiều.

(Đúng là đàn ông nào mà chẳng thích loli chứ? Có thể kích thích bản năng muốn che chở của bọn họ!)

Ta không nhịn được vui vẻ, trong lòng reo hò cho các nàng.

(Xông lên! Ta rất hài lòng về các ngươi! Thừa thắng xông lên, trực tiếp ngã vào người hắn!)

Tiểu thị nữ quả thực tâm linh tương thông với ta!

Ta vừa hô lên trong lòng, thị nữ đang gắp thức ăn đi đến trước mặt Tiêu Diệp, chân vấp một cái, liền thẳng tắp ngã về phía hắn.

“Ôi! Đau quá!”

Trong lòng ta thầm hô ( quá đỉnh).

Lần này quả là nước chảy mây trôi.

Tuyệt vời!

Tuy nhiên, điều khiến ta vạn vạn không ngờ tới là…

Tên đàn ông Tiêu Diệp này lại không chơi bài theo lẽ thường!

Hắn vận dụng nội lực, vậy mà trong khoảng cách ngắn như vậy, cả người lẫn ghế lui về phía sau mấy mét!

Tiểu cung nữ không kịp phản ứng, trực tiếp “bịch” một tiếng ngã xuống đất, hôn mê tại chỗ.

Thủ phạm đã ngất xỉu, ánh mắt Tiêu Diệp như muốn g.i.ế.c người lập tức rơi xuống ta, giọng nói lạnh lùng đến cực độ.

“Quý phi, trẫm cho nàng một cơ hội giải thích.”

“…”

Ta c.h.ế.t lặng.

Ai tới cứu ta với?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.