Từ nhỏ ta đã thích nam nhân đẹp trai, gặp một người là thích một người.
Hận không thể cho mỗi người bọn họ một mái ấm.
Phụ mẫu sợ ta sa vào tình ái, ảnh hưởng đến việc tu hành, nên đã mời Thượng Thần trên Tiên giới đến cắt đứt những tình ti dư thừa cho ta.
Ai ngờ hôm đó Thượng Thần say rượu, tay run lên, chỉ chừa lại cho ta nửa sợi.
Từ đó, ta yêu ai chẳng quá ba tháng, nhiệt tình đến nhanh mà đi cũng nhanh, trở thành kẻ bạc tình nổi tiếng khắp Lục giới.
Tại Thiên Thịnh Yến, ta đang nắm tay tiểu lang quân Hồ Tộc nói chuyện tâm tình, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.
Vị Yêu Hoàng đại nhân của Yêu Giới vốn nổi tiếng sát phạt quyết đoán, lúc này đang nắm chặt một cái yếm đỏ, đáy mắt cuồn cuộn tức giận.
“Nàng nói chỉ cần Bổn Quân mặc cái này, nàng sẽ không phụ ta, bây giờ lại muốn phủi tay chối bỏ sao?”
1
Ta tên là Đồ Dao, là nữ hài duy nhất của Hoa Tiên tộc đời này.
Từ nhỏ đã được phụ mẫu và tộc nhân nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Họ tận tâm dạy ta tu hành, ta cũng coi như thiên phú dị bẩm, chỉ vỏn vẹn năm trăm năm, đã đến kỳ Phi thăng.
Tiên giới có một quy củ, phàm là tiểu tiên thành công vượt qua kỳ Phi thăng, đều có thể được phong làm Tiên Quân, đến Cửu Trọng Thiên nhậm chức, đối với gia tộc mà nói là vinh dự cực cao.
Vì vậy, ngày ta phi thăng, tộc nhân vô cùng kích động, riêng hoa tươi đã trải dài mười dặm đường.
Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của họ, ta phi thăng thất bại.
Sứ giả Tiên giới sờ sờ đầu ta, thở dài: “Nữ tử này tình ti rậm rạp, vướng bận quá nhiều, không thể tu thành đại đạo.”
Lời này vừa nói ra, chẳng khác nào chặt đứt con đường lên Cửu Trọng Thiên của ta.
Hoa Tiên tộc suy yếu đã lâu, năm trăm năm qua mới có được một mầm tốt như ta, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót.
Vì thế, phụ mẫu nghĩ hết mọi cách, thậm chí không cho ta ra ngoài, canh giữ ta bên cạnh một bước không rời.
Ta tu luyện bí pháp thanh tâm quả dục đến hàng vạn lần, nhưng mỗi lần kết thúc trong đầu vẫn hiện lên gương mặt của những người nam nhân tuấn tú.
Căn bệnh này từ khi ta một trăm tuổi, vừa biết yêu đương, đã bén rễ, căn bản không thể loại bỏ.
Bởi vì tình ti nhiều, nên từ khi ta khai khiếu, đã thích đủ loại nam nhân đẹp trai.
Trong tộc ngoài tộc, cùng tuổi hay khác tuổi, phàm là sinh ra đẹp mắt, thì không có ai là ta không thích.
“Lang quân, hãy đợi ta trở về cưới chàng.”
“Trái tim ta đã dành chỗ cho chàng, đời này nhất định không phụ chàng.”
Những lời như trên, ta không biết đã nói với bao nhiêu người, nhưng ta thề, ta thật lòng thích, mỗi người đều muốn cưới về nhà.
Ngày thường phụ mẫu chỉ coi ta như đang đùa giỡn, đến khi phi thăng thất bại, mới hiểu chuyện này không thể xem thường.
Trong tộc vì chuyện của ta mà đau đầu không thôi, liên tục mở hội nghị ba ngày ba đêm, cuối cùng quyết định mời Thượng Thần đến, cắt bỏ những tình ti dư thừa cho ta.
2
Ngày Thượng Thần đến, ta thấy hai má ông đỏ bừng, hình như say rượu, trực giác người này có chút không đáng tin cậy.
Mẫu thân ta lại che miệng ta, không cho ta nói lung tung.
Bà chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, ta đành im lặng, mặc cho Thượng Thần tiến vào Thức Hải của ta.
Trong Thức Hải rộng lớn, ta ngây người đứng ở góc, chỉ thấy Thượng Thần cầm một cái kéo, đứng trong đám tình ti hỗn loạn cắt lung tung.
Ta trơ mắt nhìn khi chỉ còn lại một sợi cuối cùng, tay ông run lên, kéo không kịp thu lại, cắt đứt nửa sợi.
Nhưng mẫu thân không cho ta nói lung tung, ta liền nhịn xuống không nói.
Sau đó, ta quả nhiên phi thăng thuận lợi.
Cho đến khi ta nói với mẫu thân chuyện Thượng Thần chỉ chừa lại cho ta nửa sợi tình ti, bà căn bản không tin.
Phi thăng thành công, ta lên Cửu Trọng Thiên, nhậm chức ở Ty Yêu Các, thường xuyên qua lại giữa Tiên Giới và Yêu Giới, xử lý công việc.
Ta vẫn thích nam nhân đẹp trai, nhưng vì chỉ còn nửa sợi tình ti, nên không còn muốn cho mỗi người bọn họ một mái ấm nữa.
Ta bây giờ, đối với bất kỳ người nam nhân nào cũng chỉ có tối đa ba tháng nhiệt tình, ba tháng kết thúc, liền cảm thấy nhạt nhẽo, chỉ muốn vứt bỏ.
Cũng bởi vậy mà ta trở thành người phụ bạc nổi tiếng khắp Lục giới.
Ngày Thiên Thịnh Yến, ta đang rảnh rỗi, đi ngang qua chỗ ngồi của Hồ Tộc, bỗng nhiên nhìn thấy một tiểu lang quân môi hồng răng trắng.
Ta động lòng, liền trò chuyện với nhóc vài câu.
Tiểu lang quân tuổi tác nhỏ hơn ta, lần đầu tiên tham gia yến tiệc lớn như vậy, có chút rụt rè, điều này lại hợp ý ta.
Ta lập tức nắm tay nhóc, muốn dẫn nhóc đi dạo Cửu Trọng Thiên một vòng.
Ai ngờ chân còn chưa bước ra, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.
Tiểu lang quân vội vàng buông tay, hành lễ với người phía sau ta.
“Tham kiến Yêu Vương, Yêu Vương vạn an.”