Xưa có Tô Tần đeo ấn Tướng của sáu nước, nay có ta, Tô Lê, đeo ấn Hậu của bảy nước.
Khác biệt duy nhất chính là sáu nước trước đều biết chuyện Tô Tần.
Còn ta ư, giấu nhẹm bảy nước kia.
Thiên hạ loạn lạc, bảy nước tranh hùng Trung Nguyên, vừa yêu vừa hận.
Tháng trước ngươi đánh ta, tháng này ta tập kích ngươi.
Hôm nay ngươi ta kết minh, ngày mai ta ngươi trở mặt.
Cứ thế, sau trăm năm hỗn loạn, một sự cân bằng mong manh đã được thiết lập.
Cha ta đã nắm bắt được thời cơ của thời đại.
Ông đi khắp các nước, buôn bán đặc sản địa phương, không ngờ lại trở thành thương gia giàu có nhất thiên hạ.
Thiên hạ đồn rằng, nhà họ Tô giàu có đủ sức chống lại cả bảy nước.
Vì vậy, các nước đều tìm đến.
Đợt đầu tiên, chính là Yên quốc, Tề quốc và Sở quốc đến để cầu hôn.
Ba vị sứ thần suýt nữa đánh nhau ngay tại nhà ta.
Cha ta thấy vậy, không muốn đắc tội ai, liền đồng ý tất cả.
Các sứ thần cũng rất ngạc nhiên: “Nhà ông có ba cô con gái à?”
Cha ta suy nghĩ một chút, đã hứa gả cho ba người này, đợi thiên hạ biết được, bốn người còn lại chắc đang trên đường tới.
Ông ấy mặt không đổi sắc nói: “Ta sinh được bảy đứa con gái cùng một lúc.”
Từ đó có thể thấy, cha ta làm ăn với bảy nước như thế nào.
Quả thật quá giỏi cân bằng các mối quan hệ.
Tin tức vừa lan ra, chưa đầy ba tháng, Triệu quốc, Ngụy quốc và Hàn quốc cũng đã cùng nhau đến.
Ba vị sứ thần của họ không đánh nhau, rất hòa thuận.
Dù sao cũng có đủ, không cần tranh giành.
Lại đợi thêm ba tháng, Tần quốc vẫn chưa đến.
Lén phái người đi dò la, nghe nói Tần quốc đang có nội chiến tranh giành ngôi vị kế thừa.
Cha ta không đợi nữa, sắp xếp ngày thành thân cho sáu nước.
Cứ nửa tháng, lại gả một cô con gái.
Bề ngoài là sáu cô con gái, lần lượt xuất giá.
Thực tế là một mình ta phải làm sáu công việc.
Ta hỏi cha rằng nếu bị phát hiện thì sao?
Cha ta bảo ta chỉ cần làm theo lời ông, đảm bảo ta sẽ không gặp chuyện gì.
Để bảo vệ mạng sống của ta, cha ta rêu rao khắp nơi rằng sẽ trao toàn bộ gia sản cho con rể tốt nhất.
Thúc đẩy sáu nước điên cuồng cạnh tranh nội bộ, từ đó bỏ qua việc ta là cùng một người.
Lần đầu tiên là gả cho Yên quốc ở phía Bắc.
Hoàng đế Yên quốc bước vào cửa, ta lập tức đứng dậy.
Chưa đợi hắn mở miệng, ta đã kéo kéo cổ áo lông thú của hắn.
“Ta nói thật nhé, nơi này của ngươi quá lạnh, năm vị muội muội của ta đều không muốn đến.”
Nam nhân Yên quốc thân hình cao lớn, Tiểu Yên này có đôi mắt sâu, quả thật có thể lọt vào mắt ta.
Hắn vuốt vuốt cổ áo lông thú, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Họ đều không muốn, sao nàng lại muốn?”
Ta đang chờ hắn hỏi đây.
Ta không hề sợ hãi, nhún vai: “Chơi xúc xắc so lớn nhỏ, ta thua rồi, còn có thể làm gì? Nếu không thì ai lại muốn gả đến vùng đất lạnh lẽo khổ sở này.”
Sau đó ta đi đến bên bàn, cầm lấy mấy quả táo tàu đặc sản của Yên quốc.
“Đồ ăn cũng chả ra làm sao. Ngươi chưa nghe nói rằng ăn táo tàu là xong đời à?”
Ta tung hứng táo tàu bằng hai tay, khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Vị đế vương lạnh lùng hoàn toàn cạn lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Tốt lắm, Tiểu Yên bị ta chọc tức bỏ đi rồi.
Không còn cách nào khác, ta là người muốn làm Hoàng hậu của sáu nước cơ mà, nam nhân chỉ làm tăng thêm gánh nặng công việc của ta thôi.
Từ đó về sau, ta hạ thấp Yên quốc toàn diện, chủ yếu là nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Mỗi khi Tiểu Yên gặp ta thì đều cảm thấy xui xẻo, quay đầu bỏ đi.
Tiểu Yên trông thấy ta liền cau mày, cho là ta xúi quẩy, vội vã quay gót bỏ đi.
Ta nhân cơ hội này xin phép về nhà thăm người thân, rồi mau chóng tìm một mối khác để gả đi.
Lần thứ hai, ta được gả cho Tề quốc.
Tề quốc quốc lực cường thịnh, kinh tế phồn vinh, y phục lộng lẫy.
Tiểu Tề mới lên ngôi không lâu, tuổi trẻ đắc chí, ngông cuồng tự phụ.
Hắn nói ta so với đại tỷ gả đến Yên quốc, số mệnh tốt hơn nhiều lắm.
Ta chỉ đáp lại một câu: “Ngươi ăn hành mà lớn lên đấy à.”
Thế là hắn nổi trận lôi đình.
Một lần còn bỡ ngỡ, hai lần đã thành quen, chọc giận Tiểu Tề quả thật quá dễ dàng.
Không lâu sau, hắn bảo ta đi đâu mát mẻ thì đi.
Vậy nên, Sở quốc mát mẻ, ta đi Sở quốc vậy.