Ta đã mang thai đứa con của Ma Tôn.
Ma tôn đuổi theo ta ba vạn con phố.
1
Nửa đêm, ta đang bắt chéo chân ở trên giường vừa xem thoại bản vừa cắn hạt dưa, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Ta nhổ vào vỏ hạt dưa, lười biếng nói: “Ai vậy?”
“Ta là tiểu nhị, hoạt động hôm nay của quán, đầu bếp tự mình làm đồ ăn khuya, mời khách nhân vui lòng nhận.”
Vừa hay ta cũng đói bụng, ném thoại bản, liền đi mở cửa.
Cửa mở ra, nhìn thấy nam tử đứng phía sau tiểu nhị, da đầu ta tê dại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của điếm tiểu nhị: “Ôi, cái mũi của ta!”
Ta ngay cả bao quần áo cũng không kịp thu thập, lòng bàn chân như bôi dầu chuẩn bị trốn.
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể đi ra cánh cửa này? “
Theo thanh âm hùng hậu truyền đến, uy áp phô thiên cái địa làm cho ta không thể động đậy.
“Ai nha, thật sự là núi không chuyển nước chuyển, chúng ta thật sự là rất có duyên, cái kia Ma Tôn, ngài cơm tối ăn chưa?”
Hắn không nói lời nào, từng bước một đi tới trước mặt ta.
Áo bào đen mạ vàng chập chờn, từng bước mọc ra hoa sen.
Nhưng, lại là Hắc Liên.
Đời trước Linh Hề ta nhất định tàn sát lục giới, nếu không tại sao lại chọc phải Ma Tôn Nhiễm Kình mà lục giới đều tránh không kịp.
“Ta không ăn cơm, chỉ ăn kẻ vong ân phụ nghĩa, gian trá giảo hoạt, nói dối liên tục.”
Cái này chỉ kém đọc hẳn tên ta.
Ta chột dạ ho nhẹ một tiếng: “Cái kia, ta da dày thịt mỡ, thật sự không thế nào ăn ngon, ngài nếu ăn ta, không được suốt đêm chạy như điên mấy dặm mà đi nhà xí, đến lúc đó hư thoát, đây không phải là làm nhục uy danh của ngài ở lục giới sao?”
Hắn liếc qua một cái.
Ta lập tức câm miệng.
Nhiễm Kình vung tay áo lên, ta đã hóa thành nguyên hình, bị hắn quấn ở trong ống tay áo, hắn vèo một tiếng bay đi, đáng thương ta ở trong tay áo hắn lăn lộn vô số lần té ngã.
Chờ hắn dừng lại, ta đã kéo tay áo hắn bắt đầu nôn mửa.
“Mấy năm rồi? “Nhiễm Kình lạnh giọng hỏi.
Ta lau khóe miệng, bắt đầu giả ngu:
“Cái gì mấy năm a, ma tôn đại lão, tiểu yêu luyện không bao lâu, linh lực thấp, cũng không thông minh, lời ngài nói ta đều nghe không rõ nha.”
Ta nói chuyện liền nói chuyện, nhất định phải thêm cái da bán manh.
Không ngờ, chọc giận hắn.
Hắn đột nhiên cười khẩy và vung ngón tay, bụng ta đột nhiên lộ ra, như thể có một quả dưa hấu lớn ẩn bên trong.
Hắn nhìn bụng ta, đôi mắt đen không phân biệt được hỉ nộ, đưa tay muốn xoa bụng ta.
Ta giật mình lùi lại ba bước.
Hắn ngước mắt, nhẹ nhàng liếc ta một cái.
Cổ ta lạnh lẽo, bước tới trước mặt hắn, còn săn sóc đặt tay hắn lên cái bụng tròn vo: “Ngài sờ nhẹ một chút, đừng dọa thằng nhãi.”
Hai chữ thằng nhãi giống như chạm vào trán Nhiễm Kình, lông mày hơi nhíu lại. bốn phía ma khí vờn quanh, mây đen áp sơn, vừa mới trời quang vạn dặm, trong nháy mắt liền sấm sét vang dội, thật đáng sợ.
Xong đời, hắn không thích đứa nhỏ này?
Cũng đúng, đứa nhỏ này là trong lúc hắn không tỉnh táo cùng ta cái này cái kia sau đó mới hình thành, cốt huyết của hắn rất trân quý, đoán chừng nghĩ đến bị một con bướm tinh nhỏ như ta nhúng chàm, hận không thể đem ta băm thành thịt vụn cho chó ăn.
Ta có thể cho chó ăn, nhưng con ta thì không.
Tốt xấu gì cũng ở trong bụng ta đợi năm năm, còn có năm năm hắn mới sinh ra, ta cũng không thể để cho nó không thấy được ánh mặt trời năm năm sau.
Vì thế, ta, một con hồ điệp tinh tu luyện không tới một ngàn năm, khiêu chiến thượng cổ Ma Tôn.
Kết cục, đương nhiên là rất thảm.