Tà Mộng

Chương 1 + 2


Chương 1: Tà mộng

“Thư Bạch, tỉnh dậy!”

Ánh nắng chói chang chiếu lên mặt.

Ta thoát khỏi màn sương mù trong tâm trí, bỗng chốc ngồi bật dậy.

Cả người đau nhức, dường như vẫn còn lưu lại mùi hương tuyết tùng thoang thoảng trên người huynh trưởng.

Giấc mộng ấy, chân thật như thể đã từng xảy ra.

Đây đã không phải là lần đầu tiên.

Kể từ ngày huynh trưởng từ Dương Châu trở về, ta gần như đêm nào cũng mơ thấy giấc mơ này.

Trong mơ, không biết vì sao, ta lại trở nên lả lơi, táo bạo đến vậy.

Lần lượt… mạo phạm huynh ấy.

Cả người ta run lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của mẫu thân, người đã lo lắng đến mức không thể tả xiết:

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đã mấy ngày nay rồi, con như người mất hồn, gọi thế nào cũng không tỉnh lại!”

Ta không dám nói với người, rằng ta đã mơ một giấc mơ đại nghịch bất đạo.

Chỉ biết ôm ngực, ấp úng cho qua chuyện: “Có lẽ là đêm qua con bị cảm lạnh, mẫu thân, con không sao.”

“Căn phòng này âm u lạnh lẽo, e là do yêu tà quấy phá.

“Một lát nữa ta sẽ nói chuyện với huynh trưởng của con, nó đi buôn bán ở ngoài, được cao nhân chỉ điểm, học được một ít thuật pháp phòng thân, có lẽ nó sẽ có cách…”

Mẫu thân vẫn còn đang lải nhải.

Ta nhớ lại giấc mơ đêm qua, một trận nóng ran, như ngọn lửa, từ trong tim lan ra tận mang tai.

Huynh trưởng luôn giữ mình trong khuôn phép, như tuyết trắng trên núi cao, không thể bị vấy bẩn, sao ta có thể mơ thấy giấc mơ hoang đường như vậy chứ?

Thật là dơ bẩn!

Ta xấu hổ vô cùng, vội vàng đứng dậy, dùng nước lạnh rửa mặt.

Trong chiếc gương đồng, cổ ta thon dài, trắng nõn xinh đẹp.

Chỉ có điều, phía trên xương quai xanh một tấc, không hiểu sao, lại xuất hiện một vết đỏ bằng móng tay.

Ta đưa tay sờ thử.

Đột nhiên nhớ ra.

Chính xác là chỗ đó, trong mơ huynh trưởng đã từng hôn.

Ta giật mình, vội vàng mặc thêm áo khoác, che giấu đi.

 

Chương 2: Huynh Trưởng

Ta theo mẫu thân đến Lâm An vào năm mười tuổi.

Cha dượng là một thương nhân ở Lâm An, chỉ có một đứa con trai duy nhất, tên là Kỷ Vô Ngu.

Huynh ấy hơn ta ba tuổi, sở hữu một dung mạo tuấn tú, từ nhỏ đã được học hành tử tế, là một vị quân tử ngay thẳng, khiêm nhường.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai huynh ấy sẽ được tiến cử, bước vào con đường làm quan.

Tuy nhiên, ba năm trước, cha dượng đột ngột lâm bệnh qua đời.

Kỷ Vô Ngu buộc phải từ bỏ việc học hành, tập tành kinh doanh, gánh vác gia đình.

Lúc đó huynh ấy chỉ mới mười bảy tuổi, người ngoài thường bắt nạt huynh ấy còn trẻ, việc chậm trễ thanh toán hàng hóa là chuyện thường xảy ra.

Thế nhưng huynh ấy chưa từng than vãn nửa lời, tự mình bôn ba khắp nơi, gầy dựng cơ nghiệp.

Ta ở nhà với mẫu thân, chưa từng phải chịu khổ sở gì.

Đối với ta, huynh ấy vừa là huynh trưởng, vừa là phụ thân. Ta yêu mến huynh ấy, cũng kính trọng huynh ấy.

Ba tháng trước, huynh ấy đến Dương Châu thu mua hàng hóa, nói là nửa tháng sẽ quay về, nhưng hai mươi ngày trôi qua, lại không có tin tức gì.

Mấy ngày đó, trong Lâm An rộ lên tin đồn, nói rằng ở gần Thái Hồ có xà yêu xuất hiện, đã ăn thịt rất nhiều người, thuyền buôn qua lại bị nuốt chửng hàng chục chiếc.

Ta và mẫu thân nghe tin, lo lắng đến mức quay cuồng, triệu tập gia đinh đến Thái Hồ tìm người.

Thế nhưng, gia đinh nghe được tin đồn về xà yêu, ai nấy đều sợ hãi, không dám đi.

Mẫu thân cả ngày rơi nước mắt, khắp nơi cầu xin người giúp đỡ.

Đúng lúc bất lực nhất, huynh trưởng trở về.

Y phục trắng muốt lấm tấm máu, người đầy vết thương.

Trên lưng, còn cõng theo quản gia đang hôn mê bất tỉnh.

Từ sau khi huynh ấy trở về, Thái Hồ không còn gặp nạn yêu quái nữa.

Dân chúng Lâm An đều nói, là Kỷ Vô Ngu đã đánh c.h.ế.t xà yêu, ai nấy đều kính nể huynh ấy.

Nhưng ta lại cảm thấy, sự việc không hề đơn giản như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.