Ta Nhìn Thấy “Nhãn Hiệu” Của Cả Hậu Cung

Chương 3


08

Ta đi theo sau Huệ phi, không dám phát ra một tiếng nào.

Không ai sẽ nhớ đến một cung nữ nhỏ bé là thê tử của một thị vệ phạm tội trong thời điểm sóng gió hậu cung như thế này.

Huệ phi vỗ nhẹ tay ta, bảo ta an tâm, nói rằng hiện tại hoàng thượng đang nổi giận, không nên nhiều lời.

Ta nhìn Tống Tu bị lôi đi, ánh mắt cuối cùng hắn nhìn về phía này, nhưng không hề dành cho thê tử trên danh nghĩa là ta, dù chỉ một cái liếc mắt.

Ta cúi mắt xuống, nghĩ rằng thế này cũng tốt.

Dù sao giữa chúng ta cũng không có tình cảm phu thê gì.

May mắn là từ đầu ta đã biết rõ lòng dạ của Tống Tu, nên chưa bao giờ trao tình cảm thật lòng cho hắn.

Nhãn hiệu trên đầu hoàng hậu và Tống Tu lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng vẫn không thay đổi, như thể người điều khiển số phận của chúng ta đã thỏa hiệp, tạm thời im lặng.

Hoàng hậu vẫn là ‘Nữ chính dịu dàng như cúc’, còn Tống Tu vẫn là ‘Ánh trăng sáng của hoàng hậu’.

Ta hiểu rằng, họ chỉ đang tạm lắng xuống, rồi một ngày nào đó họ sẽ lại quay trở lại đấu tranh.

Để giữ mạng sống cho mình, ta không thể lơi lỏng dù chỉ một khắc.

Đức phi vốn kiêu căng hống hách, lần này chịu uất ức thế này, nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ không bỏ qua mà đòi hoàng thượng xử lý đến cùng.

Dù ta chỉ là một tiểu cung nữ, cũng có thể nhìn thấy vẻ không vui trên mặt hoàng thượng, sợ rằng có một ngày cơn thịnh nộ của thiên tử sẽ kéo theo cả Đức phi vào cuộc thanh toán.

‘Nếu hoàng thượng làm ta không vui, tức là làm cả La thị nhất tộc phía sau ta không vui!’

Hoàng thượng là thiên tử, dù có khoan nhượng nhất thời, cũng không thể vì một thế gia mà phải nhún nhường chịu đựng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, mẫu tộc của Đức phi cũng sẽ bị liên lụy.

Đức phi xuất thân từ thế gia, không thể nào không hiểu điều này, việc nhiều lần làm hoàng thượng phật ý là rất nguy hiểm.

Nhưng hôm nay, Đức phi lại biết dừng đúng lúc, khi hoàng thượng ra lệnh đưa hoàng hậu vào lãnh cung, nàng liền lui về vị trí ban đầu.

Nhãn hiệu ‘Đức phi kiêu căng ngu ngốc’ trên đầu nàng trước đây, giờ chỉ còn lại ‘Đức phi kiêu căng’.

Nàng giống như Huệ phi trước đây, dường như đã có sự thay đổi đột ngột, những tính cách và lời nói bất hợp lý trên người nàng dần biến mất, giờ đây mọi việc nàng làm đều có lý lẽ rõ ràng.

09

Sau khi hoàng hậu bị giam trong lãnh cung, hậu cung yên tĩnh trong một thời gian dài.

Đức phi kiêu ngạo nhưng có chút đáng yêu, Huệ phi lạnh lùng nhưng xinh đẹp, cả hai cùng chia sẻ sự sủng ái của hoàng thượng, khiến ngài bớt đi vài nếp nhăn trên trán.

Cung nữ và thái giám từng hầu hạ hoàng hậu trước đây đều bị phân tán đến các cung khác.

Còn về phần Tống Tu… hắn đã trở thành một thái giám làm việc ở hoán y cục, chuyên cọ bô.

Một lần tình cờ khi đến lấy quần áo, ta gặp lại Tống Tu, người từng là thị vệ phong độ ngời ngời, nay lưng đã còng xuống, khệ nệ bê một cái bô nặng nề.

Hắn vốn không phải là tiểu thái giám nhập cung từ nhỏ, nên người hành hình không hề nương tay, một nhát dao đã lấy đi hết khí chất nam tử trên người hắn.

Ta muốn bước nhanh rời đi, nhưng lại bị hắn gọi lại.

‘Hứa… cô nương.’

Hắn lúng túng nói, lắp bắp như không biết nên gọi ta thế nào cho phải.

Ta thở dài, quay đầu lại.

Từ ngày thành thân cho đến khi Tống Tu gặp chuyện, cũng đã hơn nửa năm, nếu nói rằng ta không có chút kỳ vọng nào với người chồng được ban hôn này thì là không thể…

Ngày được chỉ hôn, ta nghe công công truyền chỉ, không nhịn được hỏi thêm một câu.

‘Tống đại nhân… là người thế nào?’

Khi đó, công công nói rằng Tống thị vệ còn trẻ mà đầy triển vọng, thông minh và sáng suốt, là người quân tử.

Ông còn bảo ta có phúc lớn, sau này chắc chắn phu thê sẽ tương kính như tân, hòa thuận hạnh phúc.

Đêm đó, ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong lòng vừa tò mò vừa thấp thỏm.

Ta nấu ăn rất giỏi, không biết hắn thích ăn gì? Ngọt hay mặn?

Sau này hắn làm việc trong cung, ta ở nhà lo liệu việc gia đình, bổng lộc trước đây của ta còn giữ lại khá nhiều, cộng với bổng lộc của Tống Tu, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ có thể mua một căn nhà lớn hơn.

Ta sẽ trồng một ít hoa mà ta thích, nuôi một con mèo, có lẽ sẽ có hai đứa con nhỏ.

Nhưng tất cả những điều này, ngay từ khoảnh khắc ta nhìn thấy dòng chữ trên đầu Tống Tu, đều đã tan thành mây khói.

Một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa, ta dừng bước, lắng nghe hắn nói hết lời.

Tống Tu đặt cái bô xuống, dùng tay lau mồ hôi trên mặt, từ trong ngực áo rút ra một chiếc túi thơm may vụng về.

Trên túi thêu một cành trúc nhỏ.

‘Đây là tiền tích góp của ta từ trước, hiện giờ hoàng hậu nương nương bị giam trong lãnh cung, không như trước kia, ngươi… ngươi tìm cơ hội, giúp ta đưa cho nàng, để nàng đỡ vất vả hơn.’

Ta lặng lẽ nhìn hắn, chiếc túi thơm đã có nhiều năm rồi, trông nặng trĩu.

Thấy ta không trả lời, Tống Tu lại không nhịn được thúc giục.

‘Tống công công.’

Ta ngắt lời hắn.

‘Trước đây trong nhà giật gấu vá vai, tiền mua rau cũng phải lấy từ tiền hồi môn của ta, lễ vật cho đồng nghiệp cũng là ta phải đi hạ mình vay mượn… Lúc đó, ngươi cũng có số tiền tích góp này sao?’”

Tống Tu sững sờ.

Thì ra là vậy.

Không trách được cuộc sống giữa ta và hắn ngày càng khó khăn.

Thì ra giữa hai chúng ta, đã sớm có một người ngay từ đầu đã tàng tư cho riêng mình.

Không trao trái tim cho ta thì thôi, nhưng ngay cả tiền cũng không, đúng là tội lớn không thể tha.

“Tống công công, đi thong thả.”

Ta quay lưng rời đi, không dừng lại bước nào.

Phía sau không có tiếng bước chân, ta không biết Tống Tu đã nhìn theo bóng lưng ta bao lâu.

10

Sau khi qua năm mới, Huệ phi nương nương thăng chức cho ta, từ nhị đẳng cung nữ thăng thành nhất đẳng cung nữ, quản lý mọi việc lớn nhỏ trong cung của Huệ phi, chỉ đứng sau nhũ mẫu của nàng.

Tống gia nhờ người đưa thư cho ta, trong lời nói ám chỉ rằng ta vẫn là con dâu nhà Tống, bảo ta nên nhận nuôi một đứa con trong tông thất, coi như nối dõi cho Tống Tu.

Tống lão phu nhân trong thư hống hách ra lệnh, muốn ta đến Hoán y cục hầu hạ đứa con quý báu của bà ta.

“Bất trung bất hiếu, cẩn thận ta sẽ dâng sớ lên hoàng thượng, đẩy ngươi vào lồng heo dìm chết!”

Thảo nào Tống Tu điên loạn, hóa ra hắn có một người mẹ còn điên hơn.

Thế gian này đối xử hà khắc với nữ tử, nhưng may mắn thay, đạo làm vua tôi đứng trên đạo phu thê.

Quyền lực của hoàng đế là lớn nhất.

Một câu dặn dò của Huệ phi nương nương rằng nàng không thể rời xa ta đã khiến người đưa thư của Tống gia run lẩy bẩy, không dám nhắc lại chuyện này nữa.

Khi ta đi đưa lễ vật đầu năm đến cung Đức phi, đã chứng kiến một việc lạ lùng.

Một nhóm cung nữ đang bắt nạt một tiểu cung nữ gầy gò trong phòng củi, cô bé ấy im lặng không nói một lời, cố gắng chịu đựng.

Bất chợt ngẩng mặt lên, ta sững sờ.

Ánh mắt của tiểu cung nữ đó… có vài nét giống với hoàng hậu nương nương trong lãnh cung.

Nhưng điều này chưa phải mấu chốt.

Thứ thực sự khiến ta dừng bước là nhãn hiệu trên đầu cô bé—

“Mối tình đầu của Tống Tu.”

Nếu ta nhớ không lầm, mối tình đầu của Tống Tu… là Quý phi.

Trong cung hiện giờ không có Quý phi, nhưng có lẽ tương lai sẽ có.

Ta bước đến ngăn nhóm cung nữ đang lên mặt kia lại.

Hóa ra tiểu cung nữ ấy trước kia hầu hạ hoàng hậu nương nương, tên là Thanh Mai, xuất thân nghèo khó nhưng hiểu biết đôi chút về thơ văn.

“Nô tỳ trước đây là cung nữ hầu mực trong cung hoàng hậu nương nương.”

Thanh Mai còn nhỏ tuổi nhưng không hề tỏ ra sợ hãi, biết tận dụng cơ hội hầu mực để tự học chữ nghĩa.

Tiếc rằng sau khi hoàng hậu bị giáng vào lãnh cung, đám người hầu tản mác khắp nơi.

Tiểu cung nữ này dung mạo nổi bật, chắc hẳn vì có vài nét giống hoàng hậu nên bị Đức phi giữ lại, để mặc đám người dưới chà đạp.

Ta không biết có nên can thiệp vào số phận của nàng hay không, ánh mắt vô tình lướt qua bàn tay đang run rẩy giấu trong ống tay áo của nàng.

“Đưa tay ra.”

Nàng cảnh giác nhìn ta.

Cánh tay phải đưa ra có một vết sẹo rất sâu ở cổ tay.

Còn có những vết bầm sâu cạn khác nhau.

Chốn hoàng cung vốn dĩ giẫm thấp nâng cao, huống hồ đây lại có sự ngấm ngầm đồng ý của Đức phi, Thanh Mai hẳn đã trải qua không ít khổ sở.

Ta không đành lòng.

“Huệ phi nương nương cần một món đồ gấp, tiểu nha đầu, có thể giúp ta mang đến không?”

Những cung nữ cấp thấp ngoài cung của Đức phi không dám ngăn cản.

Tiểu cung nữ nhìn ta, ánh mắt vừa biết ơn vừa nghi hoặc, cẩn thận ôm lấy chiếc túi thơm ta đưa, rồi rời đi.

Sau khi đưa lễ vật đầu năm xong, ta quay lại chỗ Huệ phi nương nương.

“Ta đã giữ tiểu nha đầu đó ở lại Thiên Điện, trông có vẻ là người nhanh nhẹn. Bình thường ngươi rất ít khi can thiệp vào chuyện người khác, nàng ta có gì đặc biệt sao?”

Huệ phi nương nương quả thật là người thông minh tinh tế.

” Nha đầu này đã chịu nhiều khổ sở ở chỗ Đức phi nương nương, nô tỳ động lòng trắc ẩn nên đã tự ý hành động, xin nương nương thứ tội.”

“Hoàng hậu trong lãnh cung vẫn còn sống, dung mạo của nha đầu này quá giống hoàng hậu, để nàng ta lang thang bên ngoài cũng khiến người ta bất an.”

Huệ phi hiểu rõ.

Nàng ra lệnh cho nhà bếp nấu một bát cháo lê nấu đường phèn, rồi đích thân đến Ngự thư phòng thăm hoàng thượng.

Khi trở về, nàng nói rằng đã đưa Thanh Mai về cung, cho làm cung nữ trong nhà bếp.

“Bản cung là sủng phi, nhũ mẫu của Đức phi không động đến được, nhưng một tiểu cung nữ dọn dẹp thì ta vẫn lấy về được.”

Ta đưa thuốc trị thương cho Thanh Mai, bảo nàng an tâm chữa lành vết thương trước đã.

Khi xuân về, vết thương của Thanh Mai đã lành, cả người nàng cũng trở nên lanh lợi hoạt bát hơn hẳn.

Quả nhiên là người sau này sẽ làm Quý phi, trước đây đã học được cách viết chữ trong thư phòng của hoàng hậu, nay ở nhà bếp cũng nhanh chóng nấu được nhiều món ngon, món nào cũng hợp khẩu vị Huệ phi.

Huệ phi nương nương cũng rất thích nàng.

“Nếu các muội muội ở nhà ta mà lanh lợi được một nửa như ngươi và Thanh Mai, phụ thân ta cũng không phải lo lắng nữa.”

Ta và Thanh Mai vội vàng nói không dám nhận.

Vào tháng sáu, ca ca của Huệ phi nương nương xưng vương ở Tây Vực, thu phục nhiều tiểu quốc, phái sứ thần đến Đại Chu cầu hôn một công chúa.

Đại Chu vốn có truyền thống hòa thân, nhưng rất ít khi gửi công chúa ruột thịt đi.

Nếu là các tiểu quốc biên giới cầu hôn, thường là gả cho con gái của các tông thân không được sủng ái hoặc nữ quan trong cung.

Tây Vực hiện giờ đang bất ổn, các tông thân không ai muốn gửi con gái mình đi, sau khi bãi triều, hoàng thượng về với vẻ mặt đầy ưu phiền, mắng chư thần không biết thấu hiểu lòng vua.

Huệ phi nương nương gọi Thanh Mai đến.

“Bây giờ có một cơ hội, nếu thành, sẽ hưởng vinh hoa phú quý, đứng trên vạn người. Nếu thất bại, hồng nhan xương khô, hương tiêu ngọc vẫn. Ngươi có muốn thử không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.