Ta Ở Tu Tiên Giới Làm Người Nhặt Xác

Chương 17


Đối phương dường như muốn ra tay, trái tim Trần Thâm thiếu chút nữa ngừng đập.

Nhưng cũng may, không có chuyện gì xảy ra, hắn cảm nhận được có một người khác đang ngăn cản, đợi mình đi xa mới nghe được hai người kia nói chuyện.

“Sư tỷ có ý gì, vì sao phải ngăn ta?”

“Ta ngược lại muốn biết ngươi có ý tứ gì, vì sao phải ra tay với vị phàm nhân kia.”

“Sư tỷ đừng giả bộ cao lãnh, ta liền nói thẳng với ngươi, ta đã nhìn trúng nam nhân tuấn tú kia, muốn bắt về kim ốc tàng kiều, phong hoa tuyết nguyệt, đừng nói với ta ngươi ngươi không có loại ý nghĩ này.”

“Đúng thì sao?”

“Công nhận cũng hợp tình hợp lý đấy!”

Đậu xanh rau má!

Trần Thâm nghe thấy cuộc đối thoại, giật nảy cả mình ngay tại chỗ, bước chân trong nháy mắt nhanh hơn gấp đôi.

“Ngoại môn thật nguy hiểm, thiếu chút nữa liền thất thân, vẫn là trở về Thiên Táng sơn mới có cảm giác an toàn.”

Sau khi trở lại trên núi, Trần Thâm cảm thấy rất cấp bách, cảm thấy thực lực vẫn chưa đủ, nếu không thì tất cả phiền não đều sẽ không có.

Tu hành một buổi chiều, tu vi lại tăng lên một tia, lúc này Lục Trường Khanh cũng trở về.

“Như thế nào rồi?”

“Trình Nhân vừa trở thành chân truyền liền tìm Kim Ngạo truyền lời, việc này không dễ nói, ngày mai chúng ta phải tiến hành đàm phán một lần.”

Lục Trường Khanh mặt không biểu tình nói, nhưng mà đáy lòng cũng có chút không tự tin.

Khi hắn tìm đám huynh đệ kia thương lượng, mọi người đều trả lời mơ hồ không rõ, có chút do dự, cuối cùng nhìn sắc mặt hắn không tốt mới tỏ vẻ cùng tiến thối với mình.

“Vẫn là chờ ngày mai đi.” Lục Trường Khanh thở dài.

Sáng ngày hôm sau, hắn liền đi đàm phán.

Trình Nhân vừa trở thành chân truyền đã dám khiêu chiến với cháu ruột Kim Đan, ngoại trừ thực lực bản thân, cũng có nguyên nhân bối cảnh.

Phụ thân hắn là chấp sự của đệ nhất phong Trúc Cơ tầng chín, ca ca trở thành đệ tử chân truyền nhiều năm, tỷ tỷ là đệ tử quan môn của trưởng lão Luyện Khí phong.

Bây giờ mình trở thành chân truyền, tự nhiên có quyền lên tiếng…

Chỗ dựa lớn nhất của Kim Ngạo đương nhiên là gia gia của hắn, nhưng một gia gia Kim Đan là đủ.

Cho nên nói, đây không chỉ là đọ sức giữa đệ tử nội ngoại môn, cũng là thăm dò giữa hai vị đời tiên nhân…

Buổi chiều, Trần Thâm tu hành ở trong phòng từ xa đã nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ của Lục Trường Khanh.

“Tức chết ta rồi, thật sự là tức chết ta!”

Trần Thâm vội vàng đứng dậy, kéo một góc màn cửa sổ ra, liền nhìn thấy Lục Trường Khanh sắc mặt xanh mét.

Hắn không hiện thân, đối phương đang nổi nóng, vẫn là chờ buổi chiều uống rượu lại nói chuyện.

Mà Lục Trường Khanh tức giận như thế còn tìm Trần Thâm uống rượu sao? Đáp án là khẳng định.

Phương thức phát tiết cảm xúc tốt nhất là thổ lộ hết, trước kia tính cách lắm lời, là rất muốn tìm người kể ra.

Quả nhiên vào thời khắc hoàng hôn, Lục Trường Khanh đúng giờ ở cửa gọi Trần Thâm.

Hắn không đi vào.

Không phải là không khuyên được người sau đem trận pháp thu hồi, nhưng lúc ấy đối phương lộ vẻ khó xử trả lời: “Sư huynh, ta là một phàm nhân nhỏ yếu, nếu như gặp phải ăn khuya tập kích, cũng có thể có trận pháp bảo vệ ta chu toàn.”

Trên bàn cơm, Trần Thâm mở miệng trước: “Sư huynh, đàm phán có thuận lợi không?”

Mặc dù Lục Trường Khanh đã tiếp nhận hiện thực, nhưng nhắc tới cái này, vẫn là tức không chỗ phát tiết:

“Đám tiểu nhân kia, bình thường ta cũng không bạc đãi bọn họ, thậm chí còn tốt hơn quân Hàn đối đãi bọn họ mấy lần, nhưng vừa lên bàn đàm phán, đám nhãi con kia đã chuẩn bị xong bồi lễ.”

Trần Thâm nói thẳng, nhân chi thường tình.

Không thể nói bọn họ phản bội, chỉ là bởi vì nhỏ yếu cho nên muốn mạng sống mà thôi, ai cũng không muốn một mực bị người nhớ thương.

Trước đó đã dũng cảm một lần, còn mạo hiểm nữa thì không đáng.

Mà bọn họ là người đi theo Lục Trường Khanh, không thể tính là Kim Ngạo, cho nên cũng không tính là đắc tội người sau, nhưng đến sau này, những người đó và Lục Trường Khanh cũng mỗi người đi một ngả.

“Quên đi, sau này tình nghĩa sẽ không còn, đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, chủ yếu vẫn là chuyện giữa ngươi và Hàn quân, giải quyết xong chưa?”

Trần Thâm suy nghĩ một chút, khuyên giải an ủi.

“Hừ! Một đám tiểu quỷ nhát gan, bọn họ sợ Hàn quân, ta không sợ, hắn có chiêu gì, ta đều tiếp.” Lục Trường Khanh tức giận bất bình.

“Đối phương là cao thủ Luyện Khí tầng sáu, nếu như hắn tới giết ngươi, ngươi không ngăn được!”

“Ta bỏ ra linh thạch, chuẩn bị bố trí hai trận pháp giống như nhà ngươi, Hàn quân không dám tới, đến tất chết!”

Đàm phán đã nói rõ, hai vị tiên nhị đại cũng không thể nhúng tay, không cho phép Luyện Khí tầng bảy trở lên ra tay.

Mà Lục Trường Khanh cũng thương lượng với đệ tử Trận Đạo phong, muốn mời bọn họ bày trận.

“Hàn quân kia sắp đến Luyện Khí tầng bảy rồi, ngươi đây cũng chỉ là kế tạm thời.”

Trần Thâm có hiểu biết nhất định đối với trận pháp, giá có thể chống đỡ trận pháp Luyện Khí tầng bảy trở lên rất đắt, dự đoán một vạn linh thạch một cái.

Lấy ngoại môn như Lục Trường Khanh, lấy ra mấy ngàn linh thạch tính là cao nhất, đẳng cấp cao như vậy, là không lấy ra được.

“Trước chỉ có thể như thế, binh tới tướng chắn, nước tới đất ngăn.” Lục Trường Khanh ngược lại thấy thông suốt.

“Chỉ có thể như vậy thôi.” Trần Thâm gật đầu.

Đảo mắt, lại hai tháng trôi qua.

Hai tháng này Lục Trường Khanh ngược lại không xảy ra chuyện gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát sinh xung đột với người của Hàn quân, có đôi khi sẽ mang thương về Thiên Táng Sơn.

Nhưng vấn đề không lớn, hơn nữa từ khi đệ tử Trận Đạo phong bố trí nhà hắn hai tầng trận pháp, Lục Trường Khanh lại tiêu phí linh thạch kếch xù, bố trí cho mình một cái Tụ Linh Trận.

Cháu trai Kim Ngạo của Kim Đan được tùy tùng không tệ, béo bở rất nhiều, cho nên Lục Trường Khanh coi như giàu có.

Hơn nữa hắn so với trước kia đã thay đổi rất nhiều, không còn ăn chơi đàng điếm nữa, bắt đầu quyết chí tự cường, cố gắng tăng cao tu vi.

Ngắn ngủi mấy tháng, tu vi đã đạt tới tầng bốn viên mãn.

Mà Trần Thâm tự nhiên thận trọng từ lời nói đến việc làm, cố gắng tăng lên tu hành.

Hắn lấy tu vi cao hơn đệ tử nội môn phối trí từng chút một, tăng tu vi lên tới Luyện Khí tầng mười hậu kỳ, kém một chút là có thể viên mãn.

Thời gian hai năm, hắn đã sinh sống ở Thương Ngô Tiên Tông hai năm, tu vi tăng lên không tính là cao, nhưng cũng không chậm.

Gần như trong số các đệ tử, tốc độ tu luyện cũng coi như là cao cấp nhất.

Đề cập đến đây, khẳng định sẽ có nghi vấn.

Trung phẩm linh căn có thể xưng là đỉnh tiêm tốc độ tu luyện? Đáp án là khẳng định.

A? Vì sao?

Đương nhiên là cơ hồ tất cả mọi người trong Thương Ngô Tiên Tông đều là trung phẩm linh căn hoặc là hạ phẩm linh căn.

Không thể nào, Thương Ngô Tiên Tông trong vòng hơn ngàn dặm, chúa tể mấy vương quốc, cũng coi như rộng lớn, chẳng lẽ không có kỳ tài sinh ra? Đáp án rõ ràng là có.

Vậy? Bởi vì nhỏ yếu.

Ha? Lũng đoạn a, đồ ngốc!

Đương nhiên là bị tiên tông càng đáng sợ đoạt đi qua, mỗi lần đều là!

Thương Ngô Tiên Tông kia có thiên tài linh căn thượng phẩm không? Trần Thâm giơ tay trả lời, nữ thần Lâm Thư Cẩn, tông môn cũng phải nể mặt!

Tốt lắm, mời ngồi xuống!

Ngày hôm nay, trên Thiên Táng Sơn, tuyết trắng mênh mang.

Hạ táng thành công!

Thu hoạch được pháp môn, thu hoạch được kinh nghiệm tiên đạo.

Đạt được kinh nghiệm của tông sư đan đạo!!

Nhận được đan phương: Đan phương chân nguyên, đan phương Tụ Linh, đan phương Luyện Khí Tán, đan phương Hàng Trần, đan phương Trường Sinh…

Thu hoạch được một phần linh căn, linh căn đột phá đến trung phẩm trung kỳ!

Trần Thâm tiếp thu phần thưởng đến từ hệ thống, khóe miệng nhấc lên một đường cong.

Gần một năm rồi, cuối cùng cũng thu hoạch được một con cá lớn!

Túi kinh nghiệm của tông sư luyện đan, cũng không phải là thứ mà chuẩn tông sư có thể so sánh, chỉ là thủ pháp và chất lượng của luyện đan, đã vượt xa chuẩn tông sư.

Lấy luyện đan tông sư luyện chế tụ khí huyết và các loại đan dược, trên cơ bản đều là cấp bậc hoàn mỹ, giá bán phải tăng bảy tám phần.

Huống chi, kiến thức dược lý của hắn gia tăng quá nhiều, nhận biết càng nhiều thiên địa kỳ vật, càng nắm giữ rất nhiều đan phương cao cấp.

Mà để cho hắn ngoài ý muốn nhất chính là, linh căn thế mà đột phá đến trung kỳ.

Vị Tông Sư này cũng không phải cao thủ Luyện Khí gì, chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, sống hơn hai trăm tuổi, thọ nguyên hao hết mà chết.

Nghĩ đến là mình tích lũy tháng ngày nhặt xác, tích lũy đột phá.

Bất quá như vậy, tốc độ tu luyện của hắn lại tăng lên một ít.

“Đúng lúc ta cũng đã ăn hết đan dược, thử dùng thủ đoạn cấp Tông Sư xem.” Trần Thâm nhẹ giọng nỉ non.

“Đi thôi, trời đông khắc nghiệt, ta sẽ uống rượu vào mùa đông!” Lục Trường Khanh ở bên cạnh nói.

Hiện tại hắn rất ít ra ngoài, hoặc là Kim Ngạo sai sử, hoặc là làm chút chuyện, nếu không đều trốn ở trên núi Thiên Táng khắc khổ tu hành.

Nhưng mà hằng ngày vẫn sẽ uống rượu với Trần Thâm.

“Vậy thì uống một chén với Tú bà vương đại danh đỉnh đỉnh.” Trần Thâm trêu ghẹo nói.

“…” Lục Trường Khanh.

Hiện tại hắn vì linh thạch, cũng bắt đầu kéo khách nhân khác, đừng nói, linh thạch còn rất dễ kiếm.

Hai người dọn bàn đặt trên mặt tuyết, lấy rượu ngon thức ăn ngon ra, thống thống khoái khoái khoái ăn uống một bữa.

Buổi tối, Trần Thâm trốn ở địa cung bắt đầu luyện đan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.