Hoặc là thần thức trà trộn vào vòng tròn Chân Quân, nghe những đại nhân vật cao cao tại thượng này tán gẫu cái gì.
Đương nhiên, đề tài tán gẫu của Chân Quân tương đối có dinh dưỡng, không gì hơn luận đạo, cơ duyên, khoe khoang con cháu đồ đệ.
Nhưng bọn họ cũng là người, có nhu cầu, ngẫu nhiên lơ đãng gặp được hình ảnh thiếu nhi không thích hợp.
Đều là người mấy trăm tuổi, trở thành Chân Quân, lại vẫn càng già càng dẻo dai.
Ngày từng ngày trôi qua, trong nháy mắt đã qua một tháng.
Hôm nay, trong sân, Trần Thâm nằm trên ghế lão nhân nghỉ trưa.
Thùng thùng thùng!
Không giống tiếng đập cửa, lại khiến Trần Thâm khó có được thời gian rảnh rỗi tỉnh giấc.
Hắn mờ mịt mở mắt, đầu tiên nhìn về phía cửa sân, không có ai.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy một vị nữ tu xây nhà sát vách nhà hắn.
Tại sao phải nói nữ tu? Ngươi khẳng định đã gặp qua tiểu cô nương nhu nhược khiêng bảy tám lít Thuần Tịnh Thủy về nhà.
Nhưng nhất định chưa từng thấy cây cối nào to lớn mà hai người đều không thể ôm được nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
Cho nên không thể nghi ngờ là nữ tu.
“Người nhặt xác mới tới?”
Trần Thâm cẩn thận đánh giá người hàng xóm đang ở bên cạnh.
Dường như đối phương có cảm giác, khuôn mặt trắng nõn quay qua.
Là một khuôn mặt sáng ngời, lông mi cong cong, chớp chớp mắt.
Trần Thâm cũng mỉm cười thân thiện.
Đúng vậy, mạnh hơn tỳ nữ Vương Hà kia nhiều.
Trần Thâm đang muốn mở miệng, lại bị giành trước.
“Da dẻ không tệ.” Giọng nói êm tai nhẹ nhàng truyền tới.
A cái này…
“Vẫn ổn.” Trần Thâm so sánh với làn da của hai người, nhìn qua thì thấy tinh tế không sai biệt lắm.
Thân thể của hắn đáng sợ đến kỳ cục, mới có thể đạt tới loại trình độ bóng loáng này, đối phương chẳng lẽ cũng là Luyện Thể cao thủ?
Không, cũng có thể là Trú Nhan đan, vĩnh viễn giữ được thanh xuân.
“Ngươi…”
Hắn còn muốn đáp lời, đối phương lại quay đầu tiếp tục làm việc.
Trần Thâm cũng chỉ đành tiếp tục hưởng thụ thời gian nhàn hạ.
Bịch.
Hắn đang muốn nhắm mắt, đối diện, tiếng đẩy cửa sổ mãnh liệt truyền đến.
“Có thể nhẹ một chút hay không, để cho người ta ngủ?”
Ánh nắng tươi sáng, không chỉ có Trần Thâm sẽ lười biếng, mà dường như Vương Hà cũng đang ngủ trưa.
Nhưng mà bây giờ ánh mắt nàng bất thiện, hướng về vị nữ tu cách vách Trần Thâm giận dữ quát.
“Vâng.” Nữ tu khẽ gật đầu.
Vương Hà thấy thái độ của nàng rất tốt, cũng không phát tác, nhẹ nhàng nói một câu rồi tiếp tục nghỉ trưa:
“Nếu như lại đánh thức ta, ngươi sẽ biết hậu quả.”
…
Khi Trần Thâm tỉnh lại, đã là tới gần hoàng hôn.
Hắn nhìn về phía bên cạnh, nhất thời sửng sốt, sau đó dụi dụi mắt, mới xác định mình không nhìn lầm:
Đá xanh bằng phẳng trải từ ngoài cửa vào trong nhà, tường rào thấp bé, lại đi đầy dây leo, phía trên còn nở hoa.
Vài cây cổ thụ thấp thoáng cành lá uốn lượn, tán cây chọc thẳng vào đám mây, che khuất bầu trời, giữa cành lá tươi tốt truyền ra tiếng chim hót thê lương.
Trong đình viện, lộ ra thập phần thanh nhã, bốn phía yên lặng không tiếng động, trên mặt đất quét dọn dị thường sạch sẽ, không thấy một gốc cỏ dại, không có một mảnh lá khô.
Vài cây trúc xanh thấp thoáng ngoài đại môn, dưới ánh tà dương chiếu xuống bóng mực đầy đất, gió nhẹ thổi qua, bóng trúc uốn lượn nhảy múa, trên mặt đất quang ảnh loang lổ, làm người hoa mắt…
“Chẳng lẽ ta đã ngủ một ngày rồi?” Trần Thâm có chút nghi ngờ.
Nhưng hắn là Chân Quân, sao có thể không nhớ rõ thời gian.
Xác định được, nguyên lai một tòa viện lạc tao nhã độc đáo từ không đến chỉ cần hai canh giờ.
Thiên triều cơ kiến cần các ngươi!
Kẽo kẹt.
Cửa sổ nhỏ lầu hai bên cạnh bị đẩy ra, nữ tu còn buồn ngủ, duỗi lưng một cái.
Nàng nhìn về phía Trần Thâm, khẽ mỉm cười.
Người sau ngẩn ngơ, đối phương hai canh giờ xây một tòa đình viện lớn như vậy, còn ngủ một giấc?
“Người này cũng không phải Luyện Khí Sĩ gì, xem tướng mặt, đoán chừng là tu sĩ cấp bậc Chân Truyền!”
Trần Thâm suy đoán, hắn từng dùng thần thức dò xét qua tu vi đối diện, không nhìn thấu.
Thứ nhất, tu vi cao hơn hắn, có cảnh giới Hóa Thần, đây là cực hạn mà hắn dùng thần thức điều tra, nhưng hiển nhiên không có khả năng.
Thứ hai, có một loại phương pháp che lấp không tệ, giấu diếm được thần thức của hắn.
“Có thể là chân truyền, cũng có thể là một vị đại lão Chân Quân có thuật trú nhan nào đó, bất kể là loại nào, ta phải khiêm tốn một chút.”
Trần Thâm khẽ cau mày. Hắn vừa mới bước vào Chân Quân, cuộc sống tốt đẹp vừa mới bắt đầu, sao lại gặp phải một nhân vật hư hư thực thực là chân truyền trở lên cư trú ở Thiên Táng Sơn?
“Chẳng lẽ phạm vào sai lầm lớn? Hoặc là sắp chết tọa hóa, đến Thiên Táng Sơn yên tĩnh trí hạn an hưởng tuổi già?”
Hắn có chỗ hoài nghi, nhưng Vương Hà lại không nhìn ra.
Nàng đứng ở cảnh trí trang hoàng đều là cửa sân cao cấp, cẩn thận quan sát bên trong, ánh mắt đảo quanh.
“Hai người này tất có phân tranh, chỉ xem Vương Hà có chọc nổi hay không thôi.”
Trần Thâm cười cười, ánh mắt nhìn Vương Hà đã hiểu, coi trọng ngôi nhà kia.
Nhưng đối phương không ngốc, nhìn ra chủ nhân của viện là tu sĩ.
Nhưng khẳng định không đoán ra thân phận thực lực cụ thể của tu sĩ.
Chỉ coi như tu sĩ ngoại môn phạm sai lầm bình thường phạt tới.
Liên tiếp mấy ngày trôi qua, ban ngày Trần Thâm không dám công khai tu hành như trước, đều vào địa cung, rời xa phòng tu luyện hơn mười dặm.
Hơn nữa lúc tu hành còn phải liên tục hao phí một chút tâm thần đặt ở chỗ ở, tránh cho nữ tu kia đột nhiên tới cửa.
May mắn là vị nữ tu này đi sớm về trễ, cũng không biết đang bận rộn cái gì.
Hơn nữa dường như là bởi vì nàng đến, Thiên Táng Sơn cho phép người dọn xác ra vào.
Vương Hà rất vui, nhưng chắc chắn cô không nghi ngờ gì, nguyên nhân có thể là do nữ tu kia.
Nàng ỷ vào thân phận tỳ nữ chân truyền, lôi kéo vài tên bằng hữu Luyện Khí ở ngoại môn, trong đó còn có một tu sĩ tầng sáu đang nịnh bợ nàng.
Lâm nữ thần làm một chuyện tốt a, để thân phận tỳ nữ chân truyền tăng cao không chỉ gấp mấy lần.
Vương Hà mời hảo hữu Luyện Khí đến Thiên Táng sơn mỗi ngày, thỉnh thoảng còn đi dạo xung quanh viện nữ tu, hình như viện này sắp đổi chủ rồi.
Rốt cuộc, mười ngày sau, nữ tu không ra khỏi cửa nữa, mà loay hoay hoa cỏ ở sân nhà mình.
Vương Hà cũng không kìm nén được nữa, dẫn theo đám bạn tốt ngoại môn đi về phía ngôi nhà kia.
“Ta rất thích tòa viện này, cho ngươi mười viên linh thạch, ở đối diện đi!”
Nghe một chút, lời mở đầu không có khách sáo, không quanh co lòng vòng, chính là nói thẳng ý đồ đến như vậy.
Bên cạnh nàng còn có mấy vị tu sĩ còn lộ ra cơ bắp, không đúng, là tu vi.
Uy áp tràn ngập cả sân.
Trần Thâm cảm giác được gió nhẹ quất vào mặt, có lẽ nữ tu kia cũng không khác cảm thụ lắm.
Khụ khụ!
Nữ tu đang uống nước suối trong núi thiếu chút nữa sặc chết, trừng lớn hai mắt nhìn về phía Trần Thâm.
Hình như đang nói, kiêu ngạo như vậy sao?
Trần Thâm mở trừng hai mắt, tựa hồ đang trả lời, đúng vậy a đúng vậy, nàng chính là kiêu ngạo như vậy.
Ai cho dũng khí? Nữ thần Lâm Thư Cẩn.
Nữ tu giống như đọc hiểu được ánh mắt Trần Thâm, quay đầu nhìn về phía đám người Vương Hà đang vênh váo tự đắc, bình thản nói:
“Mời trở về đi, ta không cần linh thạch.”
“To gan!” Vương Hà ánh mắt lạnh lẽo, một tu sĩ Luyện khí tầng ba bên cạnh cô phẫn nộ quát.
“Ngươi có biết nàng ta là ai không? Là tỳ nữ được Trình Hà, là đệ tử chân truyền Trình Nhân sủng ái nhất!”
“?” Nữ tu càng thêm mê mang, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Một tỳ nữ có thái quá như vậy sao?
Nhưng không đợi nàng quá nhiều nghi hoặc, những người này liền động thủ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trần Thâm nhìn thấy ánh mắt vị nữ tu nhìn như hòa ái bình thản này đột nhiên sắc bén hẳn lên, tát một cái, đem đám người Vương Hà đánh bay ra sân.
Tu sĩ thụ thương ngã xuống đất âm thầm kêu khổ, biết đá trúng thiết bản rồi.
“Ngươi chờ đó cho ta!”