24
Ta bình phục rất nhanh, đến khi có thể xuống giường, hắn đích thân dìu ta đến phòng mình.
Phòng hình đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này các thị vệ của hắn đều xuất hiện.
Ta lần lượt nhìn kỹ từng khuôn mặt của những người thị vệ đó, nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc.
“Hoàng thượng.” Ta kéo tay áo hắn, quay đầu mách tội: “Ngươi có biết bọn họ đã nói gì không?”
“Nói gì?” Có lẽ vì dạo này ta luôn thất thường nên hắn càng thích dáng vẻ khi ta nói chuyện dịu dàng với hắn.
“Lúc đưa Hoàng tỷ của ta về nhà, bọn họ nói…” Ta ghé vào tai hắn: “Chào đón thêm một công chúa nữa đến Đại Hạ, chẳng mấy chốc sẽ lại có thể chơi đùa với một nàng công chúa khác.”
Mặt hắn biến sắc, nắm chặt tay ta.
Ta không quên.
Chuyện này chưa xong.
Hắn nhận ra, cúi đầu nhìn ta.
Ta nhìn hắn, thấy trong mắt hắn có sự đau khổ.
Đó là những thị vệ trung thành của hắn, cùng hắn lớn lên, vì ngôi vị của hắn mà xả thân chiến đấu.
Nhưng mà…
Ta muốn bọn họ.
Ta nhìn hắn, ánh mắt rực rỡ.
“… Chiếu Hoa.” Hắn nắm tay ta, đang phải đưa ra lựa chọn, cũng đang vô cùng đau khổ.
Ta nghĩ hắn đã không còn nhớ nổi mình đã trải qua những ngày tháng mất người mình yêu như thế nào, vì vậy hắn nói: “Chiếu Hoa còn nhớ bọn họ trông như thế nào không?”
Ta cười, chỉ từng người một cho hắn xem.
Hắn ôm lấy ta, trong nháy mắt đã nghĩ ra một cách hay. Hắn mặc cả với ta: “Chiếu Hoa nhận lấy Phượng ấn, trẫm sẽ thay nàng trừng trị bọn họ, thế nào?”
Ta cười, hôn lên môi hắn: “Được.”
25
Thiến.
Phế tứ chi.
Ném vào kỹ viện nam.
Đó chính là kết cục của những kẻ đó.
“Chiếu Hoa còn muốn giết ai không?” Hắn ôm lấy ta, vùi mặt vào cổ ta: “Còn nữa không? Cứ nói cho trẫm biết.”
Ta đẩy hắn ra, đổi hương mới cho căn phòng.
Đêm đã khuya, ta uống thuốc rồi lên giường.
Hoàng đế nhìn thấy lọ sứ quen thuộc trên bàn, lo lắng hỏi: “Vẫn còn đau đầu sao?”
“Đúng vậy.”
Ta nhẹ giọng đáp, dựa vào hắn nằm xuống.
“Đây là điều ta đáng phải chịu.” Ta nói.
Hoàng đế buồn bã, hôn lên vai ta: “Chiếu Hoa không nên áy náy, nàng là nàng, Quân Hoa là Quân Hoa, nếu nàng ấy nhận nàng là muội muội thì sẽ không trách nàng.”
Ta cười một tiếng: “Ngủ thôi.”
…
Đêm rất yên tĩnh, khi ta bị tiếng thở dốc nặng nề đánh thức, có một thoáng bối rối.
Đến khi nghiêng người nhìn hoàng đế nằm bên cạnh, ta mới phát hiện trán hắn toát mồ hôi, miệng lẩm bẩm.
Ta ghé tai lắng nghe nhưng không nghe ra một âm điệu trọn vẹn nào.
Thật sự quá quấy rầy giấc mộng đẹp, ta đẩy hắn.
Hắn đột nhiên tỉnh giấc, ấn trán ngồi dậy.
Cho đến khi bình tĩnh lại, hắn mới ôm chặt lấy ta như chưa hết kinh hoàng: “Trẫm mơ thấy ác mộng.”
Ta vỗ về lưng hắn: “Chỉ là một giấc mơ thôi.”
“… Ừ.” Hắn bị ta thuyết phục: “Chỉ là một giấc mơ.”
Hắn ngẩng đầu lên: “Sang năm trẫm mừng thọ, mời phụ hoàng mẫu hậu của nàng đến thăm nàng được không? Nàng có nhớ nhà không? Trẫm bảo họ đến thăm nàng, ở lại lâu hơn để bầu bạn với nàng nhé?”
Ta như hiểu ra: “Hoàng thượng mơ thấy ta đi rồi?”
“Không.” Hắn đặt tay ta lên ngực hắn, giọng nói có chút đau xót: “Trẫm mơ thấy nàng một mình, không có ai đến thăm nàng, ngay cả Quân Hoa cũng…”
Hắn ngậm miệng, thở dài một hơi.
Hoàng tỷ từng nói, yêu là cảm thấy không bao giờ đủ.
Nếu hoàng tỷ không nói sai, vậy thì hắn thực sự…
Rất yêu ta.
26
Hoàng đế càng quấn quýt lấy ta hơn.
Hầu như hắn đi đâu cũng dẫn ta theo.
Thậm chí hắn còn hồ đồ đến mức đưa ta vào Ngự Thư Phòng.
Vì vậy, các đại thần quỳ rạp xuống đất, mắng ta là yêu phi họa quốc, còn lấy chuyện sống chết ra để thề nhất định phải cầu xin hoàng đế không được sủng ái ta.
Hoàng đế nổi trận lôi đình, ném tấu chương khắp nơi vẫn chưa đủ, lại quay về mách ta: “Bọn lão già kia thì hiểu cái gì? Chiếu Hoa không ở bên trẫm, lẽ nào bọn họ ở bên trẫm sao?”
“Không được sủng ái? Tốt lắm! Tốt! Trẫm sẽ đưa hết con gái của bọn họ vào cung, để bọn họ xem thế nào là sủng ái!”
“Bọn họ… Bọn họ còn mắng nàng! Bọn họ dựa vào đâu mà mắng nàng? Chiếu Hoa của trẫm đã chịu bao nhiêu đau khổ, bọn họ lại…”
Hoàng đế nói đến chỗ tức giận, vừa vuốt ngực để xoa dịu cơn tức vừa từ từ ngồi xuống.
Ta vội vàng tiến lên: “Có phải tức giận quá nên đau sốc hông rồi không?”
“Tức quá, không sao.” Hoàng đế phất tay, ho khan vài tiếng.
…
Từ ngày đó, thỉnh thoảng hoàng đế lại sinh bệnh.
Hôm nay đau đầu sốt cao, ngày mai ho khan, mơ thấy ác mộng rồi kinh sợ.
Có lúc bệnh nặng đến mức không phê duyệt tấu chương được, hắn sẽ kêu ta đọc cho hắn nghe.
Hắn nói cho ta biết ngọc tỷ ở đâu, nói với ta rằng giang sơn Đại Hạ này cũng có một phần là của ta. Hắn nói cho ta biết mật đạo trong cung ở đâu, hẹn với ta rằng sau khi khỏi bệnh sẽ ra cung chơi. Lúc gặp ác mộng nặng nề, thậm chí hắn còn ươn ướt khóe mắt, nói rằng nếu chúng ta quen nhau sớm hơn, căn bản sẽ không có người tên Hách Quân Hoa.
…
Bốn mùa trôi qua, ta đã phê duyệt rất nhiều tấu chương cho hoàng đế, cũng truyền rất nhiều thánh chỉ thay hắn.
Các triều thần cuối cùng cũng công nhận, đôi khi thậm chí còn trực tiếp tìm đến ta.
Hoàng đế cuối cùng cũng có thể an tâm dưỡng bệnh.
27
Thế nhưng bệnh của hoàng đế ngày càng nặng, các ngự y cũng bó tay.
Hắn sắp không ổn rồi.
Mấy năm trời liên tiếp, hoàng đế đã gầy đến mức không còn ra hình người.
“Chiếu Hoa.” Hắn gọi ta: “Di chiếu…”
Chiếc chăn dày cộm phập phồng theo hơi thở của hắn: “Chiếu Hoa sẽ về nhà sao?”
Hắn nắm lấy tay ta, van nài ta: “Đừng về nhà được không? Đợi trăm năm sau, hãy chôn cùng trẫm.”
Không đợi ta trả lời, hắn lại bắt đầu dặn dò chuyện hậu sự.
Tương lai của Đại Hạ sẽ ra sao, các phi tần đã lâu không được sủng hạnh trong hậu cung sẽ thế nào, những hoàng tử công chúa đã trưởng thành sẽ ra sao…
Từng câu từng chữ, không có gì là không nói đến.
Hắn lập thái tử, muốn đưa thái tử về cho ta nuôi dưới gối. Cuối cùng, hắn lại rơi lệ: “Ta và nàng, đáng lẽ phải có một đứa con…”
Ta cúi đầu viết di chiếu, một giọt nước mắt rơi xuống, làm nhòe đi những chữ vừa viết.
Hoàng đế thấy vậy, cố sức giơ tay lau nước mắt cho ta: “Chiếu Hoa, đừng buồn. Một đời của trẫm có nàng là đủ rồi.”
Ta mấp máy môi: “Hoàng thượng…”
Hắn nhận ra ta có lời muốn nói, cười cưng chiều: “Nàng nói đi.”
Ta lau nước mắt, hỏi hắn: “Hoàng thượng, chàng tên gì?”
Nụ cười trên môi hoàng đế cứng lại.
“Nàng nói gì… gì cơ?” Hắn không dám tin hỏi.
Ta kiên nhẫn lặp lại: “Di chiếu phải dùng, tên của chàng là gì?”
“Nàng!” Cuối cùng Hoàng đế cũng phản ứng lại, hắn trợn mắt, cố sức ngồi dậy.
Thế nhưng đến cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, hắn ngã trở lại chăn, thở dốc càng dữ dội và khó khăn hơn.
Hắn rất đau khổ.
Ta có chút đau lòng lau mồ hôi cho hắn, an ủi: “Đừng vội, đợi thêm một chút, đợi chết đi rồi thì sẽ ổn thôi.”
Hoàng đế trợn tròn mắt, muộn màng nhận ra: “Ngay cả tên họ của trẫm mà nàng cũng không biết! Nàng… vẫn luôn giả vờ sao?”
Hắn đau khổ quá…
Thật không nên, sao ta lại không nhịn được cười?
Diễn đến lúc này, ta nên khóc mới phải.
Nụ cười hiện lên trên mặt ta, giơ tay xoa dịu hắn: “Không có.”
Ta chân thành nhìn hắn: “Mỗi giọt nước mắt, mỗi nụ cười ta rơi trong cung này đều là thật.”
“Nước mắt, là vì Hoàng tỷ. Nụ cười, là vì ngày hôm nay.”
Ta hôn lên mu bàn tay gầy guộc của hắn: “Vì tình yêu của chàng, ta rất vui. Chàng càng yêu ta thì bệnh càng nhanh khỏi. Thật tốt… Ngoài Hoàng tỷ, còn có người yêu ta như vậy, yêu đến mức dâng cả bản thân cho ta.”
Ta cười khẽ, không nhịn được cười, tiếng cười ngày càng lớn.
Ta bày ra vẻ mặt ngây thơ như khi mới gặp thêm một lần nữa, ta hỏi hắn:
“Hoàng thượng, hương ở trong điện của ta, có thơm không?”
Hoàng đế ngơ ngác hồi lâu, sau đó mới chậm chạp phản ứng lại: “Hương kia…”
“Đúng vậy, Hoàng thượng từng khen mùi hương đó rất thơm, khiến người ta vui vẻ.” Ta lấy lọ sứ trong lòng ra: “Tiếc là Hoàng thượng vẫn đề phòng ta, ngày nào ta cũng uống thuốc giải này, trị đau đầu, cũng giải độc. Vậy mà Hoàng thượng lại không đụng đến.”
“Chàng sợ ta hạ độc với chàng sao? Chàng yêu ta như vậy, không nỡ giết ta, sợ ta giết chàng. Chàng muốn gì ở ta? Ta và chàng yêu nhau rồi giết nhau? Mãi mãi dây dưa? Vừa yêu vừa hận?”
“Ngươi, nằm, mơ!”
Ta rút dao găm từ sau lưng ra, từng bước tiến lại gần hoàng đế.
“Đến! ——”
Tiếng hô to kinh sợ của hoàng đế bị ta chặn lại trong miệng.
Đến hôm nay rồi, cuối cùng cũng đến hôm nay rồi!
Ta đợi mãi đợi mãi, đợi hắn yêu ta đến không thể tự kiềm chế, đợi hắn tin ta yêu hắn đến mức buông bỏ hận thù, lại đợi hắn bệnh nặng, đợi hắn chìm đắm trong sự chăm sóc của ta.
Mọi thứ của hắn, ta đều muốn!
Thân thể, linh hồn, trái tim của hắn, ta đều muốn hủy diệt!
Cuối cùng.
Ta đã đợi được rồi!
“Hoàng thượng, đền bù cho ta thêm chút đồ nữa đi.” Ta cười giơ dao găm lên.
28
Lúc ta đội gió đội mưa, vội vã trở về nhà, Đại Hạ đã loạn.
Hoàng đế băng hà, bị thiêu thành tro bụi. Tuy nhiên giang sơn của Đại Hạ rộng lớn, lại có nhiều vùng đất trù phú, các hoàng tử đều muốn chiếm lấy.
Vì vậy, bọn họ tranh giành, thậm chí không kịp nghĩ đến việc ta đã đi đâu.
Thế nhưng ta phải ẩn náu.
Hoàng tỷ chết trong cung, chỉ muốn hoàn thành trách nhiệm của công chúa, bảo vệ đất đai của nước Tề ta.
Nguyện vọng của Hoàng tỷ, cũng chính là nguyện vọng của ta.
Ta khẽ ngân nga, xách gói đồ đi vào hoàng lăng.
Những người trông giữ hoàng lăng thấy ta thì giống như gặp ma, thế nhưng cuối cùng cũng nhận ra ta.
Ta đến trước lăng mộ của Hoàng tỷ, quỳ xuống, mở gói đồ ra.
Một mùi khó tả bốc ra từ gói đồ.
“Công chúa, đây là?” Người trông giữ hoàng lăng hỏi ta một cách cẩn thận.
Ta không để ý đến hắn, lấy hộp thức ăn trong gói đồ rồi mở ra.
Nước bẩn đục ngầu, mùi khó tả, những cục cứng đen đỏ, những con giòi chết đuối…
Ta nhìn chằm chằm vào đồ trong hộp thức ăn, vừa cười vừa nói: “Hoàng tỷ, những thứ mà hoàng đế lấy từ tỷ, ta đều bắt hắn tự tay đền lại cho tỷ.”
Sắc mặt của người trông giữ hoàng lăng thay đổi liên tục, mơ hồ nhớ lại tình trạng thi thể của công chúa Quân Hoa khi bị đưa về, cuối cùng cũng hiểu ra được những thứ trong hộp thức ăn là gì.
“Ọe! ——”
Hắn không nhịn được, không kịp xin lỗi đã nôn thốc nôn tháo.
…
“Hoàng đế ngửi thấy mùi hương ta chế thì vui vẻ, vui vẻ thì sẽ ở lại cung của ta, lâu dần, hắn sẽ yêu ta. Không gặp ta, không ngửi thấy mùi hương thì sẽ buồn.”
Ta vuốt ve tên của Hoàng tỷ trên bia mộ, môi mỉm cười nhưng lại rơi nước mắt:
“Hoàng tỷ, tỷ xem, ta đã nói là ta có thể chế ra loại thuốc khiến người ta mãi mãi thích ta.”
Ta quay đầu nhìn trời, ánh nắng chói chang.
Ta nheo mắt nhìn thẳng vào ánh nắng gay gắt, ngón tay vẽ theo các góc cạnh của bia mộ.
—— Hoàng tỷ, kiếp sau ta vẫn làm muội muội của tỷ nhé?
– Hết –