Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy

Chương 13


Chương 13

 

Sau trò đùa, Tề Nghiên bằng vào nhãn lực và trí nhớ tuyệt vời, dẫn ta ra khỏi cánh rừng, vừa kịp gặp đội người đi tìm chúng ta.

 

Dưới ánh đèn, ta mới phát hiện sắc mặt hắn trắng bệch đến mức dọa người, trông rất suy yếu, chỉ sợ rằng sự bình tĩnh trước đó đều là giả vờ.

 

Ta lập tức đỏ mắt, gấp đến mức suýt nữa muốn kéo thái y lại đây. Tề Nghiên lại trấn an mà vỗ vỗ tay ta: ”Không có việc gì, ta đã hứa với nàng, sẽ hảo hảo mà sống.”

 

Đó là lời đã lâu trước kia, ta gần như đã quên. Đến đây ta xoa xoa mắt, chỉ nói: “Vậy chàng không được đổi ý, chàng còn phải bắt thỏ cho ta nữa.”

 

Môi hắn trắng bệch cười, nói với người khác: “Đưa Hoàng Hậu ra ngoài nghỉ ngơi.”

 

Ta thật sự rất mệt, nghe vậy không phản đối, ngoan ngoãn ra ngoài, ăn cơm, rửa mặt, rồi ngủ một giấc thật ngon.

 

Tỉnh lại đã là ngày thứ hai, thị vệ nói thái y đã xem xét qua, ngoài vết thương ở vai, còn lại không có gì đáng lo, hiện giờ Tề Nghiên đang nghỉ ngơi.

 

Ta không muốn quấy rầy hắn, đứng ngoài rèm trướng, hỏi thị vệ: “Có tra ra ai ra tay không?”

 

Tề Nghiên từng nói ta nên có cảm giác hận, giờ ta lại cảm nhận được điều đó.

 

Có lẽ Tề Nghiên đã dặn dò, thị vệ không giấu ta: “Là người của Thục quý phi.”

 

Tỷ đệ họ Lương, một người ám sát Tề Nghiên trong khu vực săn bắn, một người trong thành điều binh khiển tướng chuẩn bị soán vị. Nhưng Tề Nghiên đoán chắc hết thảy, ám sát không thành, soán vị cũng không thành. Ngay khi Tề Nghiên gặp chuyện, hai người đã bị bắt.

 

Ta không khỏi nghi ngờ, phải chăng vết thương trên vai Tề Nghiên cũng là một phần trong kế hoạch của hắn.

 

Nghĩ thế, ta tự tay đút thuốc cho Tề Nghiên, cũng hỏi như vậy.

 

Hắn không ngạc nhiên, thản nhiên gật đầu: “Là khổ nhục kế.”

 

Ta: “…”

 

Ta không hiểu: ”Vì cái gì?”

 

“Muốn biết nàng có yêu ta hay không.” Tay hắn chậm rãi leo lên sau cổ ta, theo kinh nghiệm của ta, đây là biểu hiện của sự kiểm soát dục vọng.

 

Ta chỉ cảm thấy thật ngốc: ”Nếu thiếp không yêu chàng, sẽ ngủ với chàng sao?”

 

Tề Nghiên nghĩ nghĩ: ”Lấy tính cách của nàng, nàng cảm thấy thế nào?”

 

Ta: “…”

 

Đáng giận, bị tính kế.

 

Tề Nghiên tiếp tục chậm rãi nói: “Còn nhớ ta từng dạy nàng như thế nào sao? Cảm giác hận ý, nàng nói có nó rất vất vả. Hiện giờ ta dạy nàng cái khác, Yểu Yểu, biểu hiện của nàng tối qua, gọi là tình yêu.”

 

Ta thấy đáy mắt hắn bướng bỉnh và điên cuồng, đột nhiên hiểu ra: “Nếu tối qua ta quyết định bỏ chàng lại mà đi, ta có phải sẽ ch//ết không?”

 

Tề Nghiên thừa nhận: ”Còn nhớ cái quạt ta dùng mỹ nhân cốt ta cho nàng xem không? Ta chưa từng gi//ết người trước mặt nàng, nhưng thực ra ta không phải người tốt, ở góc khuất nàng không biết, ta gi//ết vô số người. Cho nên ta nghĩ, cũng có thể gi//ết người trong lòng ta. Gương mặt thật của ta chính là như vậy, Ân Nhiêu.”

 

Ta suy nghĩ một lúc lâu, cảm thán: “Chàng thật biến thái.”

 

Tề Nghiên: “…”

 

Hắn kéo khóe miệng: ”Ngoài cái đó ra, nàng không có suy nghĩ gì khác sao?”

 

Ta gật đầu: ”Chàng nhanh khỏe lên, chàng còn nợ ta hai con thỏ.”

 

Tề Nghiên không nói, chỉ nhìn chằm chằm ta, nhìn đến mức ta cảm thấy rợn người, cuối cùng ta căng da đầu tiến lên hôn hắn, nhăn nhó mặt mày: ”Thật là đắng.”

 

Hắn bỗng chốc cười, ấn đầu ta hôn sâu hơn, cuối cùng mới cười nói: “Như vậy mới có thể nếm ra, thuốc đắng dã tật.”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn: ”Lưu manh.”

 

Khi Tề Nghiên hồi phục hơn phân nửa, chúng ta trở về hoàng cung, còn mang theo hai con thỏ.

 

Giang Ninh Dao nhìn ta và nói: “Đêm nay ăn thịt thỏ kho đi?”

 

Ta cảm thấy thật kỳ diệu.

 

Tất cả sự việc trước đây đã được tra xét rõ ràng. Lần này ám sát, cùng với lần trước Lương Tri Ý chắn đao trong cung yến, đều là do người của Lương Chí Mẫn làm. Trong lúc này, Lương Chí Mẫn còn ngầm chiêu binh mãi mã, mưu đồ gây rối, kết bè kết cánh chờ thời cơ phạm tội. Việc Lương Tri Ý sử dụng mê tình hương cũng bị phơi bày, cùng với việc tư thông với tiền triều, nhiễu loạn triều chính. Tóm lại, đôi tỷ đệ này, trong một đêm, thanh danh nát bét, đồng thời cũng bị giam cầm.

 

Trước đêm hành hình, Lương Tri Ý cầu kiến ta, ta lười biếng không muốn đi, nhưng Tề Nghiên lại muốn mang theo ta cùng đi.

 

Lương Tri Ý vẫn thẳng thắn, trên mặt không còn biểu hiện dịu dàng.

 

“Ngươi dám cùng nàng ta tới?” Nàng oán hận nói với Tề Nghiên.

 

Tề Nghiên ôm ta, lười biếng nói: “Ngươi chẳng phải muốn nói chuyện của ta với nàng ấy sao? Vậy ta là đương sự, vì sao không thể ở đây?”

 

Ta không thích kiểu đối thoại đánh đố này: ”Có gì nói thẳng, không có gì thì ta đi nhé.”

 

Ta còn có hẹn với Giang Ninh Dao đêm nay sẽ ăn thịt kho tàu móng heo đấy.

 

Lương Tri Ý nhìn ta với vẻ mặt “Ngươi thật đáng buồn”: ”Ngươi có biết bên cạnh ngươi là loại nam nhân gì không?”

 

Ta tức khắc đáp: “Một kẻ biến thái.”

 

Tề Nghiên khẽ nắm eo ta.

 

Ta thuận thế đẩy hắn ra: ”Chàng đi ra ngoài đi, ta cùng nàng ta nói chuyện riêng.”

 

Tề Nghiên: “…”

 

Lương Tri Ý: “…”

 

Ta ngồi đối diện với Lương Tri Ý, chống đầu nói: “Được rồi, ngươi muốn nói gì?”

 

Muốn nói gì? Chẳng qua là một ít chuyện cũ thôi.

 

Tề Nghiên thật sự không phải hoàng tử năm đó, hắn là tiểu thái giám đi theo hoàng tử. Lương Tri Ý xác định vì hoàng tử đó chính là người Lương quốc gi//ết. Không ai ngờ tiểu thái giám sau đó mạo danh thay thế, trở thành Tề Nghiên.

 

Ta lau mặt, không quá tin tưởng: ”Ngươi xác định là tiểu thái giám? Không phải tiểu thị vệ hay gì khác hả?”

 

“Đương nhiên… Ngươi có ý gì?”

 

Ta sờ cằm: “Ừ thì… Theo ta biết, Tề Nghiên không phải thái giám.”

 

Lương Tri Ý nháy mắt đồng tử rung động, qua một lát thì cười khổ: ”Khó trách, ta còn tưởng rằng mê tình hương không tác dụng với hắn vì hắn là thái giám… Thì ra là thế, thì ra là thế…” Dừng một chút, lại hỏi ta: ”Hắn gi//ết phụ thân ngươi, ngươi làm sao có thể ở bên cạnh hắn?”

 

Ta không muốn giải thích nhiều: ”Mỗi người có cảnh ngộ bất đồng, ngươi không nên dùng suy nghĩ của ngươi áp đặt lên ta. Nếu ngươi chỉ muốn nói về thân phận Tề Nghiên, thì ta nghĩ đến đây là đủ rồi.”

 

Ta định đứng dậy rời đi, Lương Tri Ý lại gọi ta: “Ngươi không thấy một người như vậy thật đáng sợ sao? Làm người bên gối ngươi, tâm cơ lại sâu xa như thế.”

 

Ta gật đầu đồng ý: ”Rất đáng sợ.”

 

“Vậy ngươi vì sao không rời khỏi hắn?”

 

Ta trả lời thản nhiên: “Ta lười chạy…”

 

Đêm đó Tề Nghiên chỉ ôm ta ngủ, không làm gì khác. Hắn nói với ta rằng kỳ thực hắn cũng là hoàng tử Tề quốc, nhưng là con của một cung nữ, cực kỳ không được sủng ái. Năm đó chỉ có hoàng tử kia đối xử tốt với hắn, nên hắn cải trang giả dạng theo cùng đi Lương quốc. Không ngờ gặp phải bất hạnh này, để báo thù, hắn không thể không mạo danh thay thế, sau đó phát triển mạnh mẽ, cuối cùng chiếm lĩnh Lương quốc.

 

Ta không thể không cảm thán: “Thật là một câu chuyện đầy tâm huyết.”

 

Tề Nghiên: “…”

 

Tề Nghiên cọ cọ vào cổ ta: ”Nàng không có gì khác muốn nói sao?”

 

“À, đúng rồi.” Ta lúc này mới nhớ ra: ”Giang Ninh Dao muốn ta cầu xin chàng, thả nàng ấy ra khỏi cung.”

 

Hóa ra Tề Nghiên giữ nàng ấy lại chỉ để bầu bạn với ta cho đỡ buồn, giờ hắn đã xử lý xong chuyện của Lương quốc, Giang Ninh Dao cũng cảm thấy trong cung quá nhàm chán, liền muốn ra ngoài.

 

“Chuyện nhỏ thôi” Tề Nghiên hôn nhẹ vào cổ ta: ”Nàng còn có gì khác muốn nói không?”

 

Ta nghĩ nghĩ: “Có lẽ nên đi ngủ rồi?”

 

Tề Nghiên tức giận cắn ta một cái.

 

Ta cười: ”Được rồi, câu hỏi là, vì sao Ân Nhiêu không rời bỏ Tề Nghiên biến thái này?”

 

Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của Tề Nghiên dường như ngừng lại.

 

Ta ôm chặt lấy hắn, thì thầm vào tai hắn: “Bởi vì nàng đã học được cách yêu.”

 

Hận thù quá mệt mỏi, yêu chàng dễ dàng hơn.

 

【 Toàn văn kết thúc 】


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.