Ta Thực Sự Lười Không Muốn Chạy

Chương 2


Chương 2

 

Tề Nghiên có lẽ không có ý định làm gì, hắn nằm một lát rồi xoay người sang một bên, ôm eo ta, lạnh lùng nói: “Ngủ đi.”

 

Trông hắn như một người thanh tâm quả dục, phảng phất như người vừa cố sức trêu chọc ta không phải hắn.

 

Ta suy nghĩ một chút, lặng lẽ kéo chăn che cơ thể mình lại, sau đó nghĩ thêm một chút, lại tiện thể đắp chăn cho cả Tề Nghiên, rồi nhắm mắt ngủ.

 

Tề Nghiên tuy tay lạnh nhưng thân mình lại ấm áp. Đêm mùa xuân còn se lạnh, ta ngủ say rồi lăn vào lòng hắn, mơ thấy mình ôm một lò lửa lớn, thật là thoải mái.

 

Khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn người. Cung nữ nói cho ta biết, Tề Nghiên phong ta làm Quý phi.

 

Nàng còn kích động hơn cả ta: “Nương nương, người là Quý phi đầu tiên của triều đình ta!”

 

“Vậy những người vào cung trước đây đâu?”

 

Cung nữ hơi khựng lại: “Chưa ai có được phong tước vị… Nương nương đừng để ý.”

 

Ta hiểu ra: “À, ta đã hiểu.”

 

Đại khái là những người trước chưa có tước vị thì đã về chầu trời.

 

Vậy tính ra, ta được phong Quý phi trước khi ch//ết, cũng coi như đã làm vẻ vang cho Ân quốc.

 

Chỉ không biết Tề Nghiên tính khi nào gi//ết ta.

 

Hắn rất bận, từ ngày ôm ta ngủ đến nửa tháng sau vẫn không bước vào hậu cung.

 

Nếu là phụ hoàng ta, nửa tháng không lên triều là bình thường.

 

Người trong cung cũng rất thực dụng, lúc đầu nghĩ ta được sủng ái, còn nịnh bợ, nhưng sau thấy ta cũng chỉ thế thôi, lại bắt đầu lạnh nhạt với ta.

 

Ba ngày liền ăn những món ăn nhạt nhẽo, ta suy nghĩ một lát, liền ra lệnh cho hai người cung nhân còn nghe lời ta cải tạo lại khoảng đất trống trước điện của ta.

 

Phải nói rằng, hậu cung của Tề Nghiên rất vắng vẻ, những cung điện đó cũng như lãnh cung, cỏ dại lan tràn, thật là lãng phí đất tốt.

 

Ta lấy ra những hạt giống mang từ Ân quốc đến, nhờ cung nhân giúp ta trồng, rồi ra lệnh cho họ tưới nước, bón phân, nhổ cỏ, v.v.

 

Tiểu Thúy là cung nữ thân cận nhất của ta, đứng bên cạnh tò mò hỏi: “Nương nương, bệ hạ lâu như vậy không đến thăm người, sao người vẫn vui thế?”

 

Ta nhìn chằm chằm mảnh đất trồng rau, l.i.ế.m môi: “Có người giúp ta trồng rau, sao ta lại không vui cho được?”

 

Trước kia ở Ân quốc, ta không được sủng ái, đồ ăn tự nhiên chẳng ra gì, hơn nữa miếu nhỏ yêu khí lớn, người trong cung phụ hoàng còn tệ hơn Tề Nghiên, ta chỉ có thể tự trồng rau, rất vất vả.

 

Giờ rốt cuộc có thể làm người chỉ đạo, thật hạnh phúc.

 

Khi Tề Nghiên nhớ tới ta, ta đang ngồi xổm trong vườn rau, vui vẻ vuốt ve những chồi non mới mọc.

 

Tiểu Thúy hớt hải chạy tới: “Nương nương, bệ hạ tới!”

 

Vừa dứt lời, một đôi giầy đen viền vàng xuất hiện bên cạnh những mầm non xanh mướt.

 

Ta ngẩng đầu, hắn đứng ngược sáng, không nhìn rõ biểu tình, mở miệng nói: “Nghe hạ nhân nói, nàng muốn… nuôi gà?”

 

Ồ, đúng là có chuyện này, vì thức ăn mặn của ngự thiện phòng thực sự không ngon, ta muốn tự nuôi vài con gà, đúng lúc phía sau cung điện có một khoảng đất trống rất thích hợp để nuôi gà.

 

Còn về việc ta biết nuôi gà như thế nào, chỉ có thể nói là do cuộc sống ép buộc.

 

Ta tóm tắt kế hoạch nông nghiệp của mình cho Tề Nghiên nghe, nhưng thấy mặt hắn ngày càng lạnh, làm cung nhân xung quanh đều quỳ xuống sợ hãi.

 

“Tại sao không nói với trẫm?” Hắn ngữ khí vẫn lạnh lùng.

 

“Bệ hạ gần đây bận việc triều chính, hơn nữa đây đều là việc nhỏ.”

 

Trước kia ở Ân quốc, phụ hoàng biết cũng không quản ta, dù sao ông ấy cũng có đến tám nữ nhi.

 

“Việc nhỏ?” Tề Nghiên cười lạnh: “Đại Tề của ta lẽ nào lụn bại đến mức phải để Quý phi tự trồng trọt nuôi gà?” Nói xong, hắn liếc mắt ra hiệu cho thái giám bên cạnh: “Người của ngự thiện phòng làm việc không tốt, để họ tự đi lĩnh phạt.”

 

Tề Nghiên nhìn ta, gọi tiểu thái giám quay lại, ngoái đầu hỏi ta: “Nhìn nàng có vẻ muốn nói gì đó, muốn xin cho họ sao?”

 

Ta không ngờ hắn luôn nhìn ta, sững sờ một chút, sau đó lắc đầu: “Không, thần thiếp chỉ tò mò, bệ hạ định phạt họ thế nào?”

 

Trong mắt hắn lóe lên tia hứng thú: “Nàng muốn trẫm phạt họ thế nào?”

 

Đột nhiên cảm thấy mọi người đều đang căng thẳng nhìn ta.

 

Ta chần chừ mở miệng: “Hay là… để họ giúp thần thiếp trồng trọt và nuôi gà? Nói thật nhân lực có hơi thiếu.”

 

Tề Nghiên: “…”

 

Sau đó Tiểu Thúy như vừa sống sót sau tai nạn nói với ta, trước đây cũng có trường hợp như vậy.

 

Tề Nghiên hỏi các mỹ nhân nên phạt hạ nhân thế nào.

 

Ai xin cho hạ nhân thì sẽ bị gi//ết, còn ai nói nên phạt hạ nhân thì bị chứng kiến cảnh tra tấn, rồi mỹ nhân đó sẽ bị dọa cho sợ hãi.

 

Khi Tiểu Thúy kể lại những cảnh m.á.u me đó, sắc mặt nàng ấy tái nhợt, rõ ràng là còn ám ảnh.

 

Còn ta nhìn đám thái giám của ngự thiện phòng đang giúp ta cho gà con ăn, rơi vào trầm tư.

 

Hoàng đế Tề quốc này, dường như thực sự rất kỳ quái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.