Chương 4
Ngày ấy, Tề Nghiên biểu cảm vi diệu bảo ta trở về, sau đó hạ một đạo thánh chỉ, phong ta làm Hoàng Hậu.
Tiểu Thúy chấn động, kinh hãi: “Nương nương, người không phải đã bỏ thuốc vào canh trứng chứ?”
Ta cầm thánh chỉ như cầm củ khoai nóng bỏng, nghe lời nàng ấy nói không nhịn được phải trợn mắt: “Nói lung tung, trứng gà đều là ngươi tự tay lấy từ ổ gà, toàn bộ quá trình ngươi cũng nhìn thấy ta làm, trứng gà có chính tông hay không ngươi không rõ sao?”
Nguyên liệu chính tông, cách làm chính tông, hương vị cũng chính tông, rõ ràng chỉ là canh trứng đơn giản.
Vậy tại sao Tề Nghiên đột nhiên nổi điên phong ta làm Hoàng Hậu?
Tất cả đều phải kể từ vị đại thần dâng sớ xin Thánh Thượng nạp thêm phi tần.
Ban đầu đưa một mỹ nhân ch//ết một mỹ nhân, các thần tử không dám đề nghị nạp phi nữa, nhưng hiện tại thấy ta – một công chúa dị quốc không được sủng ái – mà vẫn sống bình yên vô sự, tâm tư lại lung lay.
Ngày ấy, khi ta mang canh trứng đến, vị trung thần này vừa hay cũng dâng sớ, nói là sau khi bình định náo loạn, các quốc gia nhỏ bị thu phục cũng muốn đưa công chúa đến hòa thân.
Có lẽ Tề Nghiên vừa bận rộn xong quốc sự nên cũng cảm thấy nhàm chán, liền đồng ý.
Sau đó ta đúng lúc xuất hiện để gây chút ấn tượng, làm hắn nhớ ra rằng hậu cung cũng không phải không có người.
Ta đoán hắn cũng ngại phiền toái, nên dứt khoát phong ta làm Hoàng Hậu, để các thần tử khỏi phải dâng sớ xem ai thích hợp làm Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Rốt cuộc ta trước đó đã “sủng quan hậu cung” (được sủng ái nhất hậu cung), một bước lên làm Hoàng Hậu cũng là hợp lý.
Chỉ là, ta nhìn hai người trước mắt, có chút đau đầu.
Trời thương xót, ta chỉ muốn an ổn mà trồng rau, nuôi gà, không muốn quản lý hậu cung…
Nhưng Tề Nghiên dùng đất trồng rau và ổ gà uy h.i.ế.p ta, nên ta đành căng da đầu làm Hoàng Hậu hiền lương thục đức cả ngày.
Đến buổi tối, ta đã rất mệt mỏi, vừa để Tiểu Thúy giúp xoa vai, vừa oán giận: “Trang sức Hoàng Hậu Đại Tề các ngươi sao mà nặng thế?”
Ta đã thấy trang sức Hoàng Hậu Ân quốc, rất nhẹ.
Chỉ có thể nói không hổ là phong phạm của đại quốc, đại quốc trọng lượng cũng lớn.
Tiểu Thúy lại cao hứng, miệng cười tươi “Nương nương, điều này chứng tỏ cho vị trí hoàng hậu cao quý, mà như vậy, sau này dù có ai muốn tranh sủng với người, cũng không thể uy h.i.ế.p địa vị của người.”
“Ban ngày nô tỳ thấy Lương phi sắc mặt không tốt, nghĩ chắc không dễ đối phó, Thục phi lại an tĩnh, nhưng nương nương cũng phải cẩn thận, chó cắn người thường không sủa đâu…”
Không biết tiểu nha đầu này còn trẻ, mà sao lòng đấu đá trong hậu cung lại mạnh mẽ như vậy, ta nghe mà đau cả đầu, ngắt lời nàng ấy: “Đêm nay đã cho gà ăn chưa?”
Tiểu Thúy: “Được rồi, nô tì đi ngày…”
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Đến giờ đi ngủ, Tề Nghiên tới, không làm gì, chỉ ôm eo ta ngủ.
Trước khi ngủ còn chui đầu vào cổ ta ngửi, đột nhiên mở miệng: “Nàng thay đổi hương liệu?”
Ta sắp ngủ rồi, mắt nhắm mắt mở nói: “Không có, thần thiếp từ trước tới giờ không dùng hương liệu, có lẽ là ban ngày gặp hai vị muội muội, mang theo mùi hương của họ.”
Ta có mùi hương thì cũng chỉ là mùi của cải thìa…
Ban ngày trên người Thục phi có mùi hương thơm nhè nhẹ, nghe nói là bí phương của nhà nàng ta.
Tề Nghiên lại không vui, kéo ta dậy: “Đi tắm.”
“Thần thiếp đã tắm rồi.” Ta ngáp, chỉ cảm thấy hắn thật kỳ quặc.
“Đi gội đầu” giọng điệu hắn lạnh lùng, không cho phép cãi lại “hoặc là trẫm không ngại kéo nàng đi cùng tắm.”
Có buồn ngủ đến thế nào cũng biến mất, ta bò dậy, qua loa gội đầu, tóc còn ướt đã muốn ngủ, bị Tề Nghiên giữ lại: “Lại đây.”
Ta thực sự buồn ngủ đến mức không chịu nổi, bây giờ trời có sập cũng không ngăn cản ta muốn ngủ.
Tề Nghiên dựa vào giường, ta buồn ngủ nhìn hắn, nghĩ nghĩ, dứt khoát dựa vào lòng hắn, trán tựa n.g.ự.c hắn mà ngủ.
Nửa mơ nửa tỉnh nghe thấy hắn thở dài, lấy khăn lông lau tóc cho ta.
Nhưng điều này có liên quan gì đến ta? Ta ôm lò sưởi lớn ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói với ta, Tề Nghiên miễn lễ thỉnh an hàng ngày, còn đặc biệt dặn Thục phi không có việc gì thì đừng đến cung của ta.
Ta vốn không muốn dậy sớm chỉ để nghe mấy câu thỉnh an, nên rất vui mừng.
Nhưng Thục phi lại không vui, tam thỉnh tứ mời nói nếu nàng ta không đến được cung của ta, thì hy vọng ta có thể đến cung của nàng ta.
Ta không muốn đi, nhưng Tiểu Thúy luôn nhắc mãi: “Nương nương, đây là cơ hội tốt ra oai phủ đầu.”
Ta đau đầu, đành mang theo một đĩa bánh đào hoa đi.
Thục phi tên Lương Tri Ý, nguyên là công chúa nhỏ nhất Lương quốc. Nghe nói Lương quốc bị thâu tóm, tông tộc nàng bị gi//ết, chỉ còn nàng và đệ đệ ở lại Lương huyện.
Mấy năm trôi qua, nàng bị đệ đệ đưa vào cung.
Diện mạo của Lương Tri Ý mang vẻ đẹp của nữ tử Giang Nam, thân hình mảnh mai, chỉ ngồi ở đình hóng gió thôi cũng như một bức tranh thuỷ mặc.
“Hoàng Hậu nương nương vạn an.” Thấy ta đến, nàng ta nhẹ nhàng hành lễ: “Thiếp sớm nghe danh nương nương, luôn muốn gần gũi, hôm qua vội vàng, không thể trò chuyện cùng, nên hôm nay thỉnh nương nương đến nghe một bản vũ hiên, nương nương sẽ không để bụng chứ?”
Giọng nói nàng dịu dàng êm tai, mang theo chút âm sắc miền Nam, cộng thêm mùi hương nhẹ nhàng trên người, ta mềm nửa người: “Sẽ không.”
Tiểu Thúy nhéo tay ta, ám chỉ ta phải có chút uy nghiêm Hoàng Hậu.
Ta lười để ý, vui vẻ đưa bánh đào hoa cho nàng ta: “Ta làm điểm tâm, ngươi nếm thử.”
Lương Tri Ý cười nhẹ, từ tốn ăn từng miếng nhỏ, một lúc lâu mới ăn hết một cái, còn lại đều vào bụng ta.
“Nương nương nhìn gầy yếu, mà khẩu vị tốt thế.” Nàng cười nói.
Ta nghe vậy không giận: “Đều là lương thực, không thể lãng phí.”
Nghĩ ta thật ra ta cũng không gầy, chỉ là quần áo che đậy mà thôi, Tề Nghiên thích niết thịt mềm bên hông ta chơi.
Không phải, sao lại nghĩ đến hắn chứ?
Ta và hắn mới ngủ với nhau hai lần, sao lại nhớ kỹ mấy chi tiết ấy thế?
Ta như đi vào cõi thần tiên, một hồi lâu mới nghe rõ Lương Tri Ý đang hỏi gì.
Nàng hỏi ta Tề Nghiên thích ăn gì, nàng ta muốn tự tay làm chút đồ ăn mang qua.
Ta suy nghĩ, không chắc chắn nói: “Có thể là… canh trứng?”
Lương Tri Ý: “?”
Buổi tối Tề Nghiên lại tới, tới sớm hơn hôm qua, nên lập tức ngửi thấy mùi hương trên người ta.
“Đi gặp Thục phi?” Hắn hỏi, nhưng không ngoài ý muốn, sau đó bảo người hầu ta tắm gội thay đồ.
Ta gội đầu xong, hắn kéo ta, lấy khăn lau tóc.
Một loạt động tác trôi chảy, ta chưa kịp phản ứng đã dựa vào lòng hắn.
Ta đột nhiên phát hiện: “Bệ hạ không thích mùi hương trên người Thục phi sao?”
Hắn lười biếng: “Trẫm không thích.”
“À, về sau bệ hạ đến cứ báo trước, thần thiếp sẽ tắm rửa sạch sẽ.”
Động tác hắn dừng lại, cười nhẹ: “Không tò mò trẫm vì sao không thích?”
“Bệ hạ tự nhiên có lý do.”
Chủ yếu là lười hỏi, nếu chạm phải chuyện cũ không hay thì không tốt.
Hắn lùi lại một chút, nâng cằm ta, cười: “Vậy hoàng hậu phải chuẩn bị trước cũng mệt, chi bằng vì trẫm, không qua lại với Thục phi được không?”
Ta thật thà: “Mọi người đều ở trong cung, không thực tế lắm đi?”
Ánh mắt Tề Nghiên càng sâu, miệng cười, nhưng mắt lạnh, giống như mặt hồ bị đóng băng trong đêm đông, phản chiếu ánh trăng mờ mờ, giả vờ như vẫn đang chảy.
Ta có ngốc cũng thấy không ổn, lập tức yếu thế: ”Nếu bệ hạ yêu cầu, thần thiếp liền tuân theo.”
Ánh sáng trên mặt hồ lóe lên: ”Nghe lời trẫm vậy sao?”
Ta gật đầu: “Ừ, ừ.”
Rốt cuộc người vẫn là lão đại trong cung.
Hơn nữa Thính Vũ Hiên cũng thật xa, ta thật sự lười đi…
Tề Nghiên: Nàng ấy nghe lời, trong lòng liền có ta.
Ân Nhiêu: Nam nhân còn không bằng một con gà mái già còn sống.