Chương 8
Tề Nghiên ở lại Thính Vũ Hiên ba ngày, đợi Lương Tri Ý tỉnh lại và phong nàng ta làm Quý phi. Đệ đệ của nàng ta, Lương Chí Mẫn, được phong làm tướng quân, chờ đến mùa thu sẽ tiến quân đánh Ân quốc.
Ta ở Hoa Ninh Cung sống bình yên, mỗi ngày vui vẻ chơi với Giẻ Lau.
Đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Bên ngoài lan truyền lời đồn, nói vụ ám sát Tề Nghiên có liên quan đến ta, thậm chí có đại thần dâng tấu, yêu cầu điều tra ta kỹ lưỡng.
Một con bồ câu đưa tin bị Giẻ Lau bắt được, ta cầm mật tin đi Ngự Thư Phòng tìm Tề Nghiên.
Đã bảy tám ngày không gặp, không khí không còn hòa hợp như trước.
Tề Nghiên gầy đi, biểu tình lạnh lùng hơn, nhưng thấy ta đến, sắc mặt vẫn mềm mại hơn một chút: ”Ân quốc gửi mật tin, Hoàng Hậu cứ thế mang tới đây?”
Trong tin, phụ hoàng ta đưa ra một kế hoạch ngu ngốc, muốn ta làm nội ứng ám sát Tề Nghiên để tránh Ân quốc bị thôn tính.
Ngay cả ta, kẻ vô dụng, cũng thấy vô lý. Không nói đến việc ta có làm được hay không, dù Tề Nghiên bị gi//ết, liệu Tề quốc có để yên cho Ân quốc không?
Nhưng tin này cũng chứng minh vụ ám sát lần trước không phải do Ân quốc làm, vì cùng một kế sách không thể thực hiện hai lần.
Ta thành thật nói mình không có gan làm chuyện đó, tất cả đều nghe theo bệ hạ quyết định.
Tề Nghiên không nói gì, vuốt ve tờ giấy, sau một lúc lâu mới hỏi: “Ân Nhiêu, nàng có hy vọng trẫm ch//ết không?”
Ta ngơ ngác lắc đầu.
Hắn cười: ”Nhưng nếu trẫm diệt Ân quốc, gi//ết toàn tộc nàng, nàng sẽ hy vọng trẫm ch//ết chứ?”
Ta sững sờ, rồi thành thật nói: “Thần thiếp không biết.”
“Từ khi thần thiếp vào cung, bệ hạ luôn đối tốt với thần thiếp. Thần thiếp cũng nghe nói về những chiến tích của bệ hạ, với thần thiếp mà nói, bệ hạ là một vị nhân quân, nên sống lâu như trời đất.”
Hắn nghe xong như không nghe, chỉ chậm rãi đến trước mặt, nâng cằm ta lên, ánh mắt tối tăm: ”Vậy tư tâm của nàng? Có hy vọng ta ch//ết không?”
Giọng hắn nhàn nhạt, lại khiến ta nhớ đến ban đêm, khi hắn quấn quít lấy ta, trong cổ họng là tiếng thở dốc, giữa môi là tiếng gọi tên ta.
“Ân Nhiêu…”
Hai chữ ngắn ngủi bị hắn nói rất triền miên.
Ta như bị đôi mắt sâu thẳm của hắn mê hoặc, không kiềm chế được mà đáp: “Không hy vọng.”
Vừa dứt lời, hắn lập tức hôn ta, khiến ta thở không nổi mới lưu luyến rời đi, cười thỏa mãn: ”Vậy ta sẽ hảo hảo tồn tại.”
Nhẹ nhàng bâng quơ, lại như là lời thề quan trọng.
Lòng ta băn khoăn, sao hắn dễ dỗ như vậy, sờ sờ môi hơi sưng, ta hỏi ra điều đã lâu muốn biết: “Vậy bệ hạ đối với Thục Quý phi là như thế nào?”
Có chút đi quá giới hạn, nhưng ta không biết tại sao, chỉ là rất muốn hỏi.
Hắn đã ngồi trở lại, ôm ta vào lòng, không chút nào để ý nói: “Chỉ là diễn trò mà thôi.”
“Nhưng nàng vì người mà chắn đao.”
Hắn xoa bóp gáy ta: ”Thì sao? Nếu chắn đao mà ta phải cảm động, trong cung từng có không dưới mười thị vệ chắn đao cho ta, chẳng lẽ ta phải cảm động từng người sao?”
Điều đó cũng đúng.
Sau đó Tề Nghiên không nói chuyện quốc sự nữa, chỉ lười nhác dựa vào ta, như lâu rồi không có giấc ngủ tốt, mệt mỏi thật sự.
Hắn đại khái đang bày một ván cờ lớn, mà hiện giờ ta xem như cùng chiến tuyến với hắn, ít nhất sinh tử tương quan, không mong giúp được gì, chỉ cần không thêm phiền là tốt rồi.
Vì vậy ta bị hắn ôm suốt buổi chiều, trước khi đi, hắn gọi ta lại, hỏi tên chữ của ta.
“Yểu Yểu” ta hiếm khi mà mặt không đỏ lên: ”Lấy từ câu thơ ‘Bạc phơ rừng trúc chùa, Yểu Yểu tiếng chuông vãn’.”
“Yểu Yểu” hắn phát âm rõ hai chữ, cười: ”Rất hợp với nàng, nghe rất dễ thương.”
Ta tức giận trừng hắn một cái, rồi rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Tề Nghiên vẫn mỗi ngày đi thăm Lương Tri Ý, đối với ta rất lạnh nhạt, chỉ có nửa đêm lại trèo cửa sổ vào, đối với ta một hồi vui đùa.
Hắn gọi “Yểu Yểu” rất ngọt ngào, thường yêu cầu ta gọi hắn là “Mặc Chi.”
Hắn cười bảo ta như tờ giấy trắng, để hắn dùng thân viết lên, tận tình múa bút vẩy mực.
(Mé -_-)
Về điều này ta chỉ muốn nói: “Bệ hạ, có chút buồn nôn…”
Hắn cắn sau cổ ta: ”Gọi ta là gì?”
Ta: “…”
“Mặc Chi, có chút buồn nôn.”
Hắn không giận, hôn mặt ta, cười ha ha.
Cứ như vậy hoang đường suốt nửa tháng, Lương Tri Ý đã hồi phục hơn phân nửa, Tề Nghiên ra lệnh Lương Chí Mẫn lãnh binh tiến đánh Ân quốc.
Khi ý chỉ ban xuống, lòng ta không khỏi bất an, tựa như một khi khai chiến, ta và Tề Nghiên sẽ mãi mãi có một bức tường ngăn cách.
Dù sao nói thế nào, ta vốn là công chúa Ân quốc.
Khi Lương Tri Ý đến gặp ta, nàng ta đưa một tờ giấy: ”Gió thu khởi, trống trận lôi.”
Ta không hiểu ý, nhưng vẫn gặp nàng ta.
Nàng ta thân thể như cành liễu, mặt mày lại lộ vẻ kiên nghị: ”Nương nương, thần thiếp có câu thơ không hiểu, muốn thỉnh giáo nương nương.”
Ta: “?”
Nàng ta nói tiếp: “Giang Nam Giang Bắc cũ quê nhà, ba mươi năm tới mộng một hồi. Nương nương hiểu ý nghĩa câu này không?”
Ta: “Không biết…”
Ta từ nhỏ đã không có phu tử dạy dỗ, cầm kỳ thư họa mọi thứ không thông, biết đọc chữ to còn phải nhờ ma ma chỉ dẫn.
Lương Tri Ý hiển nhiên không ngờ tới tình huống này, kinh ngạc pha lẫn tức giận: ”Nương nương, đây là câu thơ biểu đạt nỗi đau mất nước!”
Ta gật đầu: ”À, thì ra là vậy.”
Lương Tri Ý ngẩn người, cùng ta nhìn nhau.
Ta hỏi: “Ngươi đã biết ý nghĩa rồi mà?”
Nàng xấu hổ, hít sâu mới nói tiếp: “Nương nương, bệ hạ đã quyết định xuất binh đánh Ân quốc, không quá ba tháng, Ân quốc sẽ… Nương nương, nỗi đau mất nước sao có thể quên!”
Ta bị cảm xúc kịch liệt của nàng làm giật mình: ”Ờ… Nhưng hiện tại vẫn chưa mất nước mà? Ngươi nói cũng phải chờ ba tháng sau hãy nói?”
Lương Tri Ý: “…”
Cuối cùng Lương Tri Ý rời đi, mang theo ánh mắt hận rèn sắt không thành thép mà ta quen thuộc nhất.
Sau khi nàng đi, Tiểu Thúy cẩn thận hỏi ta: “Nương nương, bệ hạ thật sự muốn…”
Ta sờ Giẻ Lau đang ở trong lòng, chỉ thở dài: “Tiểu Thúy, đáng tiếc nương nương của ngươi thật sự chỉ là cái bao cỏ.”
Uổng có dung mạo xinh đẹp, nhưng không thể làm anh hùng ngăn cơn sóng dữ.