Ta Và Hoàng Đế Hoán Đổi Cảm Giác Cho Nhau

Chương 1


Ta và Hoàng đế bị sét đánh, từ đó hoán đổi cảm giác với nhau. Nói đơn giản, là vết thương trên người ta thì hắn lại cảm thấy đau, còn ngược lại, vết thương trên người hắn thì ta sẽ chịu thay.

Hắn cho rằng ta ở hậu cung sống trong nhung lụa, có thể đau đến mức nào. Ta thì nghĩ xung quanh hắn toàn cao thủ, làm gì có mấy nguy hiểm.

Nhưng ta bị mẫu thân hắn đánh đòn, hắn phải ôm m.ô.n.g hối hả đến cứu ta.

Hắn bị thích khách đá vào chỗ hiểm, ta ôm khoảng không đau đến chớt đi sống lại.

Hắn tức giận muốn lật áo ta để nhét đệm bông vào, còn ta thì giơ d.a.o găm, nhìn chằm chằm hạ bộ của hắn với đôi mắt rực lửa.

Đại thái giám nhìn thấy, sợ đến mức chạy tán loạn, miệng không ngừng kêu lên: “Điên rồi, điên thật rồi, đều điên hết rồi!”

1

Cha ta nói rằng ông đã làm đến chức Thừa tướng, ngoài Tiểu Hoàng đế Giang Trì ra cũng không ai dám cưới ta.

Giang Trì cũng nghĩ như vậy, để làm khó cha ta, hắn trực tiếp phong ta làm Phi.

Cha ta cùng phe cánh đỏ mặt tía tai cãi nhau với Giang Trì mấy ngày liền, cuối cùng sửa lại, phong ta làm Hoàng hậu.

Nhưng việc phong ta làm Hậu đã khiến Thái hậu phật lòng, vì trong lòng Thái hậu vốn đã định cho cháu gái Linh Nguyệt làm Hậu.

Ta liên tục gãi đầu tỏ ý rằng tốt nhất là đừng vào cung nữa, người còn chưa tới mà đã đắc tội với hai người, ta sợ là chẳng sống được bao lâu.

Cha ta phất tay nói rằng nhất định phải đi, cha con Giang Trì đã khiến chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu năm, giờ đến lượt chúng ta làm khó họ.

Nhưng đến ngày đại hôn, Linh Nguyệt mắt ngấn lệ gọi ta là Hoàng tẩu, còn cài lên tóc ta một chiếc trâm vàng.

Không ngờ khi ta cùng Giang Trì bước lên bậc thềm, một tia chớp lao thẳng về phía ta.

Khi người ta sợ hãi, thường tìm thứ gì để bám vào, ta nhanh tay nắm chặt lấy tay Giang Trì.

Ta tưởng rằng sau khi bị sét đánh, cả người sẽ đau đớn, nhưng khi tỉnh lại, ta thấy mình tỉnh táo, khỏe mạnh.

Đang cảm thán rằng cơ thể ta tốt, ta quay đầu lại phát hiện bên cạnh mình có một người bị quấn kín trong rèm.

Khi ta chọc vào người ấy, một tiếng kêu quen thuộc vang lên: “Đau, đau quá.”

“Nữ nhân độc ác, nàng mưu sát phu quân à!”

Ta đột nhiên nhận ra: “Chẳng phải sét đánh vào ta sao? Sao người lại bị quấn thế này?”

Giang Trì giận dữ hỏi ta: “Sao nàng không hề gì?”

Thái y đang quỳ bên cạnh run rẩy nói: “Thần cũng thấy kỳ lạ, nương nương bị sét đánh nhưng không thấy đau đớn.”

“Hoàng thượng không có vết thương, nhưng hễ chạm vào là đau đớn vô cùng.”

Ta kéo thử băng trên người Giang Trì: “Người không bị thương, sao lại quấn thế này?”

“Chỉ cần gió thổi qua, Trẫm cũng đau toàn thân!!!”

Dù ta không thấy đau, thái y vẫn bảo ta nằm tĩnh dưỡng, vậy nên ta cùng Giang Trì nằm cạnh nhau suốt nửa tháng.

Sau khi trải qua việc ta chọc vào lưng hắn, hắn véo vào đùi ta, chúng ta phát hiện rằng ta và hắn đã hoán đổi cảm giác với nhau.

Giang Trì hỏi ta đã hạ yêu thuật gì, ta giận dữ mắng hắn, chẳng phải là do biểu muội thân thiết của ngươi sao!

Ta tức giận véo mạnh vào đùi mình: “Bạch Đào đã tra ra rằng việc ta bị sét đánh là do cây trâm mà biểu muội của người tặng, trâm sắt bọc vàng đó!”

“Nàng cố ý phải không, Túc Dương?”

Giang Trì tự giáng một cú đ.ấ.m vào mình, “Nàng làm Trẫm đau, Trẫm cũng làm nàng cảm nhận thử!”

Tiểu Cận Tử vừa bước vào điện đã thấy chúng ta tự đánh mình, hoảng sợ quỳ sụp xuống đất: “Hoàng thượng, nương nương đang làm gì thế! Đừng tổn thương long – phượng thể!”

Giang Trì ngừng tay, lúng túng nhận lấy cuốn sách từ tay Tiểu Cận Tử: “Trẫm đang tìm cách giải quyết đây, thời gian này nàng cứ an nhàn trong hậu cung, Trẫm sẽ để người bảo vệ nàng, cố gắng để cả hai chúng ta không bị thương.”

Nhưng ở trong cung chưa chắc ta đã an nhàn, vừa khi thái y bảo ta xuống giường vận động, Thái hậu đã tuyên ta vào cung gặp.

Bạch Đào vội vàng chạy đi tìm Giang Trì để đỡ lời cho ta.

Ta ngăn Bạch Đào lại, cười nhạt một tiếng: “Không phục thì đánh thôi, tổ phụ ta cả đời chinh chiến, không phải vẫn bị ta làm cho khóc thút thít sao.”

Nhưng không ngờ mẫu thân của Giang Trì chẳng chút che giấu, lúc kính trà, ta phải quỳ đến gần nửa nén hương.

Thấy Thái hậu vẫn không có ý để ta đứng dậy, ta liền đưa tay bưng chén trà lên uống cạn: “Có lẽ mẫu hậu cũng không khát, vậy thần thiếp đành thay người uống vậy.”

Mỹ nhân với đôi mắt như hạnh nhân, má hồng phấn bên cạnh Thái hậu còn tức giận hơn: “Cô mẫu, người xem kẻ ti tiện này thật là vô lễ.”

Thái hậu ngồi yên ổn, chỉ thản nhiên mắng một câu: “Không được vô lễ.”

“Hoàng hậu không kính trọng trưởng bối, ai gia không nỡ phạt nặng, thì cứ ở lại đây mà chép trăm lần kinh tâm, đốt cho tổ tiên đi.”

Chép kinh trăm lần, ta có thể làm Thái hậu rồi!

“Cô mẫu, người xem nàng ta vẫn còn đầy vẻ bất mãn kìa!”

Linh Nguyệt càng nói càng hăng, đứng dậy định lao tới tát ta.

Ta khí thế còn mạnh hơn Linh Nguyệt, nhanh chóng vung tay tát nàng ta hai cái: “Bổn cung là Hoàng hậu, Thái hậu không đánh được, ngươi dám đánh à!”

Thái hậu ngây người một lúc rồi mới phản ứng: “Người đâu! Ngỗ nghịch! Ngươi dám động thủ trong cung ai gia?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.