Ta tên Lý Vân Kỳ, cũng chẳng biết vì sao lại ma xui quỷ khiến xuyên đến nơi này. Bản tính vốn an phận thủ thường, bèn yên tâm ở lại.
Thực ra cũng không phải là không muốn về nhà, mà lúc đến đây thân thể này chỉ là một đứa bé sơ sinh, ta có thể làm gì được chứ, chỉ có thể ở lại mà thôi.
Chỉ là một bà thím 28 tuổi như ta, ngày ngày bị một đám tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi gọi là tiểu bảo bảo thật sự là rất dày vò.
Hôm nay là ngày Hoàng hậu nương nương tổ chức yến tiệc ngắm hoa, tỷ tỷ khuynh quốc khuynh thành của ta tất nhiên là có tên trong danh sách được mời, mà ta cũng may mắn được đi cùng.
Mấy nha hoàn muốn ta trang điểm xinh đẹp một chút, mẫu thân lại không cho phép, chỉ nói trang nhã đoan trang là được rồi. Ta cũng biết dụng ý của mẫu thân.
Xuất thân thứ nữ, nên biết điều một chút.
Ngồi trên xe ngựa, ta nhìn đích mẫu và đích tỷ đối diện, thật là diễm lệ quý phái, lặng lẽ cụp mi mắt xuống.
Không dám nhìn thêm nữa, sợ chói mắt.
Trạng thái này của ta khiến cho đích mẫu tôn quý và tỷ tỷ khuynh quốc khuynh thành rất hài lòng.
Trong số mấy thứ muội, ta là người an phận nhất, cũng chưa từng cãi cọ, lại biết nịnh hót lấy lòng, luôn khiến người khác như có làn gió xuân thoảng qua, thần thanh khí sảng.
Đích mẫu và đại tỷ trò chuyện trong xe ngựa.
“Mộng Nhi của ta càng ngày càng xinh đẹp, so với hoa ở vườn mẫu đơn, so với đóa hoa nào cũng đẹp hơn ba phần.”
“Mẫu thân~”
Giả vờ e thẹn thật là ghê tởm, trong lòng ta nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra.
“Hôm nay đâu phải chỉ đơn giản là ngắm hoa, mà còn là ngày Hoàng hậu nương nương tuyển chọn con dâu, Mộng Nhi, con phải thể hiện thật tốt.”
“Mẫu thân, con biết rồi.”
Lý Mộng Kỳ vui vẻ đồng ý, nhưng ta biết trong lòng nàng ta không phải nghĩ như vậy. Thái tử và Tứ hoàng tử là do Hoàng hậu sinh ra, Thái tử thì bệnh tật ốm yếu, Tứ hoàng tử là điển hình cho kẻ ăn chơi trác táng, nàng ta không thích, người nàng ta thích là đệ đệ của Thái tử, Nhị hoàng tử chinh chiến sa trường.
Còn vì sao nàng ta lại thích Nhị hoàng tử, ta nghĩ đây là thiết lập nhân vật mà bất kỳ người xuyên không nào cũng không thể từ chối được.
Nhị hoàng tử là một đứa trẻ mang dòng m.á.u Hồ tộc, trời sinh đã có đôi mắt màu lam, bị coi là dị loại, chịu nhiều khổ sở, chỉ có tỷ tỷ tốt bụng của ta nguyện ý đưa tay giúp đỡ, kề vai sát cánh.
Nghĩ đến đây ta không khỏi rùng mình một cái, thật đúng là tình tiết máu chó.
“Vân Nhi, sao con cứ cúi đầu vậy?”
“Mẫu thân, con không dám ngẩng đầu nhìn người và tỷ tỷ.”
“Vì sao vậy?”
“Hôm nay mẫu thân và tỷ tỷ thật là đẹp, giống như Vương mẫu nương nương và Thất tiên nữ trong thoại bản.” Ta không ngẩng đầu lên, ra vẻ khẩn trương mân mê ngón tay.
Đích mẫu che miệng cười vài tiếng, rồi nén cười nói: “Con bé này. Cả ngày xem mấy thứ thoại bản vớ vẩn gì thế, đại gia khuê tú sao có thể chỉ xem những thứ này.”
“Vâng, mẫu thân, sau này con nhất định sẽ học tập tỷ tỷ nhiều hơn.”
Ta hỏi các người, có phải như gió xuân thoảng qua không? Có cảm thấy thần thanh khí sảng không?
Trên yến tiệc, các vị phu nhân đều dẫn theo nữ nhi nhà mình đến ngắm hoa, sau đó lại chuẩn bị tiệc rượu, chúng ta là những công tử tiểu thư ngồi ở phía dưới, ngâm thơ đối đáp. Ta không biết mình xuyên không đến triều đại nào, hay là tiểu thuyết nào, tóm lại, nam nữ thụ thụ bất thân ở thời đại này cũng không nghiêm khắc như vậy.
Ta không ngồi cạnh tỷ tỷ.
Dù sao nàng ta cũng phải trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, còn ta thì khác, ta muốn tìm một nơi yên tĩnh ngắm mỹ nam.
Thật là tràn đầy sức sống, từng thân thể tràn đầy sức sống đập vào mắt ta, ta độc thân 28 năm cộng thêm 15 năm hiện tại là 43 năm rồi, thật sự là cô độc quá trời quá đất.
Ta không ngừng nuốt nước miếng, cũng không biết có phải là đồ ăn mà Hoàng hậu nương nương chuẩn bị quá ngon hay không.