Đến lúc chuyện vỡ lở, người đời nhắc lại, bất quá cũng chỉ là hoàng tử tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời hồ đồ mà thôi.
Vậy lúc đó ta sẽ ở nơi nào đây?
Có phải là một nấm mồ hoang lạnh trong núi rừng hoang vu;
Hoặc là một nắm tro tàn bay theo gió trong biển lửa;
Hay là một bộ xương khô trong miệng chó hoang.
Lúc đó, phụ thân ta có bất chấp lời đồn đại của thế gian, vứt bỏ quyền thế phú quý của người để bảo vệ đứa con duy nhất của người và mẫu thân ta hay không?
May mắn thay, thiếu niên lang, ta chưa từng có nửa phần mơ tưởng gì với ngươi.
Ta thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự bước về phía trước.
Phong Hồng nhìn thấy bóng dáng ta, vội vàng chạy đến trước mặt ta: “Tiểu thư, người đi đâu vậy, làm nô tỳ lo muốn chết.”
Lúc ta đi chỉ nói với ông chủ sạp kẹo đường, thị nữ trở về thì bảo nàng ta ở đây chờ là được, những chuyện khác không cần nói nhiều.
“Chỉ là chờ chán quá, đi ngắm hoa đăng thôi.”
Ta ngẩng đầu nhìn Tôn Trí Văn đang đứng thẳng người trước sạp kẹo đường.
Tuyết lớn đè cây tùng, cây tùng vẫn hiên ngang thẳng tắp.
Hắn ta chính là nam tử như tùng như bách như vậy, cho dù có gầy yếu, cũng chỉ khiến hắn thêm phần thanh lãnh.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đáy mắt có một tầng xanh đen nhàn nhạt.
Nhìn kỹ ngũ quan của hắn, có một hai phần giống Thái tử, cho dù không phải là khuynh quốc khuynh thành như vậy, cũng là một công tử tuấn tú, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta chọn hắn ta làm phu quân của mình.
Ta nói sao thì cũng là một kẻ háo sắc.
Hắn đi về phía ta, giọng nói không còn trong trẻo như trước, ngược lại thêm vài phần khàn khàn: “Khoảng thời gian này, muội vẫn khỏe chứ.”
Ta nghe ra được sự kìm nén trong giọng nói của hắn.
Ta biết, là ta khiến hắn vui mừng hụt một trận.
Sớm biết có ngày hôm nay, ta hà tất phải khiến hắn vui vẻ hụt một trận chứ?
“Chúng ta đi dạo hội hoa đăng lần cuối cùng đi.” Đối với hắn, ta có chút áy náy.
Dù sao cũng là ta có lỗi trước.
Ta đã dệt cho hắn một giấc mộng đẹp, nhưng ta lại không có năng lực thực hiện giấc mộng đẹp này.
Hắn lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, khó khăn thốt ra một chữ từ trong miệng: “Được.”
Đi dạo lần cuối, cũng tốt.
Hai người chúng ta chậm rãi đi dọc theo đường cái, âm thanh ồn ào náo nhiệt như thể bị tắt tiếng, màu đỏ vui mừng cũng như bị phủ lên một lớp tro bụi.
Đoạn đường này tuy rằng chúng ta không nói gì, nhưng lại đi rất chậm.
Bởi vì chúng ta đều biết, đoạn đường này đi hết rồi, liền không còn con đường nào để cùng nhau bước tiếp nữa.
Từng cảnh tượng lúc lần đầu tiên cùng hắn đi dạo hội hoa đăng như ngựa xem hoa hiện lên trong đầu ta, như đang làm lời từ biệt cuối cùng.
“Trí Văn ca ca, kẹo đường này ngọt lắm, huynh thật sự không ăn sao?”
Hội hoa đăng năm đó, ca ca dẫn ta và tỷ tỷ cùng nhau ra ngoài. Trên đường tình cờ gặp Tôn Trí Văn, ta biết, ca ca và tỷ tỷ còn phải đi gặp Nhị hoàng tử, còn về phần vì sao phải dẫn ta theo, ta lại không biết.
Ca ca và Tôn Trí Văn cũng là bạn học nhiều năm, hai người cũng coi như là tri kỷ.
Ca ca rất giống phụ thân, ta cảm thấy hắn còn thông minh hơn cả phụ thân.
Nhìn vị thư sinh tuấn tú trước mắt, ta nói: “Trùng hợp quá, Trí Văn ca ca, chúng ta cùng đi dạo hội hoa đăng đi.”
Ca ca nhíu mày, ca ca và phụ thân ta quả thực là như được đúc ra từ một khuôn, mày kiếm mắt sáng, cười như gió xuân ấm áp, nhưng ngươi luôn cảm thấy gió xuân này thổi không đến đáy lòng người.
Ta biết, ca ca và phụ thân đều là hồ ly gian xảo.
Ta là con ngốc, là gà con nhỏ bé.
Cho nên, cứ cung kính với bọn họ là được rồi.
Ca ca còn phải đi gặp Nhị hoàng tử, dẫn theo Tôn Trí Văn chắc chắn là không tiện.
Ca ca liếc ta một cái, ta lại làm như không thấy: “Ca ca và tỷ tỷ muốn đi thả hoa đăng, nhưng ta lại muốn ăn kẹo đường, hay là Trí Văn ca ca đi cùng ta đi.”
Ca ca nhìn ta nháy mắt một cái, như thể đang nói: Tiểu nha đầu, cánh cứng cáp rồi, nói dối mà không cần chớp mắt.