Ta cả đầu hắc tuyến, tên chó c.h.ế.t này, còn học người ta cướp dâu. Sau này ta biết ăn nói với người ta thế nào đây.
Ta dựa vào gối mềm: “Phong Hồng.”
“Dạ, nô tỳ đây, tiểu thư có gì dặn dò ạ.” Phong Hồng cười tủm tỉm đáp.
Sao con nha đầu này lại chẳng có chút lo lắng gì vậy, hôm qua cũng coi như là trải qua một phen sinh tử, nàng vậy mà còn vui vẻ như vậy.
Tiểu thư nhà ngươi bị cướp dâu, bị đổi người, ngươi còn ở đây vui vẻ nghĩ đến lang quân tuấn tú.
Ta nhìn nàng, có chút tức giận: “Ta cảm thấy ta sắp ngất xỉu rồi.”
Ta nói rất dõng dạc, chẳng qua là kết hợp với giọng nói khàn khàn của ta thì có chút buồn cười.
“Tiểu thư, có phải là hôm qua cô gia quá mãnh liệt, người không chịu nổi, có cần nô tỳ đi gọi lang trung không ạ?”
Nghe nàng nói xong, ta suýt chút nữa hụt hơi, thật sự sắp ngất xỉu rồi!
Mau chóng gả nàng đi! Cũng tìm cho nàng một người mãnh liệt, xem nàng còn có thể chọc tức ta như vậy nữa không.
Ta nghiến răng nghiến lợi: “Không cần, ta không sao rồi, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình.”
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, tiểu nhân tội lỗi trong lòng ta bắt đầu nảy mầm, nếu ngươi còn dám chọc tức ta, ta sẽ thiến cái tên Cửu Nhi lang quân kia ngay trước mặt ngươi.
Đương nhiên, chỉ là nói đùa thôi.
Ta nằm thẳng người, Tam hoàng tử tạo phản, chắc hẳn trên triều đình còn rất nhiều việc phải làm, ta cứ nằm im ở đây là được rồi, chắc là sẽ không có ai để ý đến ta.
Thái tử, tên đại lừa đảo này, lừa gạt ta thầm thương trộm nhớ, biết ngươi khỏe mạnh như vậy, lại còn nhiều tâm cơ như vậy, ta ngay cả liếc mắt nhìn ngươi cũng không thèm nhìn.
Còn có tên Tứ hoàng tử kia, từ nhỏ đã mắng ta, bây giờ còn chạy đến cướp dâu, học theo ai vậy. Ta phải giải thích với con trâu rừng kia thế nào đây, nói rằng ta và Tứ hoàng tử trong sạch.
Còn có Tôn Trí Văn, chuyện này vốn dĩ cũng không nên giấu diếm hắn, Nhị hoàng tử và tỷ tỷ lén lút gặp mặt ở trên lầu, ta và Tôn Trí Văn đi dạo phố ở dưới lầu.
Nhưng ai có thể ngờ được cuối cùng ta lại gả cho hắn chứ, có thể trách ta sao?
Thật là cạn cmn lời. Sau này ta đi theo hắn, còn có thể sống tốt sao?
Số ta thật là khổ!
Mơ mơ màng màng ta lại ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, liền mở mắt ra.
Nhị điện hạ?
Ta lại dụi dụi mắt.
Lưng thẳng tắp: “Điện hạ?”
Khuôn mặt lạnh lùng kia đang tỏa ra hàn khí, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào ta.
Giận rồi sao?
“Phu, phu quân?”
“Ừm.” Hắn đáp một tiếng, hài lòng gật đầu.
“Nghe thị nữ nói, nàng ngủ cả ngày, chỉ dậy uống mấy bát canh lúc trưa?”
Đôi mắt ta long lanh nhìn hắn, trong lòng thầm mắng: Bộ dạng thê thảm này của ta rốt cuộc là do ai ban tặng hả.
Mắt ta đảo một vòng, tên chó c.h.ế.t này thích ta gọi hắn là phu quân như vậy, có phải là thích nữ nhân biết làm nũng hay không?
Có một người nổi tiếng đã từng nói:
Nữ nhân biết làm nũng, chồng thương liền mua áo lông chồn cho.
Hay là thử xem sao?
Thử thì thử, đã như vậy rồi, ta còn sợ gì nữa, chi bằng liều một phen.
Ta vòng tay qua cánh tay Cao Thận, ngã vào lòng hắn, dùng đầu cọ cọ vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Cao Thận: “Phu quân~ người ta đói.”
Cao Thận cứ thế cứng đờ ở đó, không nhúc nhích.
Chuyện gì vậy.
Sao không nói gì?
Chiến lược thất bại rồi sao?
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt xanh thẳm kia.
Ánh mắt khó hiểu, đôi mắt xanh thẳm như nước biển sâu thẳm yên tĩnh, nhưng từ nơi sâu thẳm dưới đáy biển kia, dường như có thứ gì đó đang bùng nổ.
Ta nuốt nước miếng một cái.
Có ý gì đây?
Thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, ta lại len lén nhìn hắn, Cao Thận nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động.
Hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.
“Phù~” Ta thở phào nhẹ nhõm, thật sự là dọa c.h.ế.t ta rồi.
Ngay sau đó, Phong Hồng đi vào thay quần áo cho ta, bụng ta cũng kêu ùng ục không ngừng.
Cũng có thị nữ liên tục bưng thức ăn vào.
Ta nhìn theo mùi thơm: Oa, thế giới chói lóa quá, cả bàn này~