Chúng ta đến Giang Nam.
Chúng ta có một tiểu viện.
Hắn nói, đây chính là nhà của chúng ta.
Ta liếc nhìn Nguyệt đang im lặng không nói, còn có Phong Hồng và Vương Cửu Nhi đang đùa giỡn bên cạnh cây hải đường, còn có một vị đầu bếp làm bánh ngọt.
Ừm, ta về nhà rồi, trong nhà này ngoại trừ hai người chúng ta, còn có mấy người này.
Nguyệt là thị vệ trung thành nhất của hắn, Vương Cửu Nhi là đứa trẻ mồ côi mà hắn nhặt được ở biên quan lúc đi đánh giặc, Phong Hồng là tức phụ tương lai của đứa trẻ mồ côi đó.
Đúng vậy, là tức phụ tương lai của hắn, không liên quan gì đến ta.
Còn về phần vị đầu bếp làm bánh ngọt kia, món sở trường của ông ấy chính là làm bánh hạt dẻ, chỉ vì biết làm bánh hạt dẻ, mà từ đầu bếp làm bánh ngọt của hoàng gia biến thành đầu bếp làm bánh ngọt của vương phủ, lại biến thành đầu bếp làm bánh ngọt của người bình thường.
Người khác là từng bước thăng tiến, còn vị đầu bếp làm bánh ngọt này lại quay về điểm xuất phát.
Cho nên hắn là từ khi nào bắt đầu thích ta, là từ lúc cướp bánh hạt dẻ trong tay ta sao?
Ta hỏi hắn, hắn chỉ cười.
Cho nên lúc hắn bán sắc lấy lòng tỷ tỷ ta đổi bản vẽ, lúc nhìn thấy ta đi dạo phố với Tôn Trí Văn, tên này có phải đã muốn đánh vào m.ô.n.g ta rồi hay không?
Cho nên hiện tại lúc làm chuyện đó, hắn luôn tìm cớ đánh vào m.ô.n.g ta.
Ta cũng là tức giận, nói với hắn một câu, muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.
Tốt lắm, hiện tại đã không kiêng nể gì nữa, đánh càng thêm thuận tay.
Cái miệng hại cái thân mà.
Bây giờ ta nghĩ, ta thật sự nguyện ý cùng hắn như vậy, ăn cơm rau dưa, sống cả đời.
Dưới gốc cây hải đường, ta ngồi trên ghế bập bênh, phe phẩy quạt.
Nhìn Vương Cửu Nhi nằm bò trên đất làm ngựa lớn cho đứa nhỏ cưỡi.
Nói đến đứa nhỏ này ta liền đau lòng, Phong Hồng c.h.ế.t tiệt, đến Giang Nam liền khóc lóc đòi ta tổ chức hôn lễ cho nàng và Vương Cửu Nhi.
Sao ta có thể để nàng được như ý chứ, ta cố tình nói nàng và Nguyệt rất xứng đôi.
Nguyệt lại không muốn để ý đến trò đùa ác của ta, mặc kệ ta, chỉ ôm kiếm dựa vào cây, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ bắt đầu u buồn nhàn nhạt.
Ta liền nghĩ, hắn giả vờ cái gì chứ.
“Mẫu thân ngươi khỏe không?”
Hắn cũng rất khó hiểu, cha mẹ hắn đã mất từ sớm, đi theo vương gia nhiều năm, sao ta lại đột nhiên hỏi thăm mẫu thân hắn, nào biết, ta đã sớm muốn hỏi thăm mẹ già của hắn rồi.
Phong Hồng làm loạn với ta, thậm chí còn lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp, nhưng ta biết, nàng không dám chết đâu.
Ta cố tình không chịu nhả ra.
Từ kinh thành đến Giang Nam, trên đường đi ta coi như là đã hiểu rõ, phu quân ta thật sự rất cưng chiều ta.
Vương Cửu Nhi thấy ta không ăn mềm cũng không ăn cứng, liền muốn cầu xin Cao Thận, ai ngờ hắn chỉ đáp lại một câu “Mọi chuyện đều nghe phu nhân”, không nói gì thêm nữa.
Thế là, ta vui vẻ chuẩn bị hôn sự cho Nguyệt và Phong Hồng.
Phong Hồng và Vương Cửu Nhi thấy ta kiên quyết như vậy chỉ có thể rầu rĩ ủ rũ.
Tiểu viện này nửa là tươi sáng nửa là u ám.
Phong Hồng mua một vò rượu, nói nàng muốn mượn rượu giải sầu, nói ta không để ý đến tình nghĩa chủ tớ mười mấy năm.
Ta lại rất khó chịu, rốt cuộc là ai thấy sắc quên nghĩa trước chứ.
Nhưng sau khi uống rượu xong, Phong Hồng biến thành “Phong cuồng”.
Con nha đầu này cũng không biết lấy đâu ra sức lực như vậy.
Cứ thế lôi kéo Vương Cửu Nhi vào phòng, Vương Cửu Nhi trên đường đi lại cao lên không ít, mới mười sáu tuổi, vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng dù sao cũng là một võ tướng.
Vốn dĩ hắn cũng thích Phong Hồng, nhưng bị nàng lôi vào phòng trước mặt bao nhiêu người như vậy, vẫn là không hay lắm.
Nhưng không ngờ, Phong Hồng tát một cái bạt tai, miệng còn la hét: “Lão nương hôm nay nhất định phải ăn ngươi.”
Phong Hồng thật là dũng mãnh.
Cứ như vậy, trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của Phong Hồng, tiếng quần áo bị xé rách.
Phong Hồng ấy à, thật sự đã làm chuyện mà ta muốn làm.
Ta cũng muốn tát hắn một cái lúc làm chuyện đó.
Ta mặc kệ ánh mắt kỳ quái của Cao Thận, Nguyệt và đầu bếp làm bánh ngọt phía sau, chạy đến bên cửa sổ nghe lén, chống m.ô.n.g lên, giống hệt con ch.ó đang đào hang.
Nguyệt thản nhiên hỏi một câu: “Chủ tử, sao ngài lại thích phu nhân chứ?”
Kỳ thực nếu nói đến hiểu rõ, Nguyệt rất hiểu ta, bởi vì hắn ta thường âm thầm dò la tin tức của ta cho Cao Thận, ngày thường ta ở bên ngoài giả vờ ra vẻ đoan trang, ở trong viện Chỉ Lan lại là một bộ dạng khác.
Bộ dạng đó đã sớm bị Nguyệt nhìn thấy hết rồi.
Cao Thận cũng cảm thấy mất mặt, bèn kéo ta vào lòng: “Nàng còn muốn xem người khác sao?”
Thế là hai người chúng ta cũng vào phòng, nhưng khác với Phong Hồng chính là, chúng ta là nam trên nữ dưới.
Chỉ để lại Nguyệt và đầu bếp làm bánh ngọt nhìn nhau.
Ngày hôm sau nàng đến tìm ta, nói đã mất trong trắng rồi, chỉ có thể gả cho Vương Cửu Nhi.
Ta lại nói Nguyệt không chê ngươi, lúc này ta mới phát hiện, hóa ra Nguyệt cũng là người thích nói đùa.
Hắn ta cũng nói với Phong Hồng, đúng vậy, không chê.
Tốt lắm, Phong Hồng lại bắt đầu ủ rũ rầu rĩ rồi.
Lại qua mấy ngày, Nguyệt vẫn đang trang trí lụa đỏ trong sân, Phong Hồng lại khóc lóc không cho phép Nguyệt trang trí.
Nguyệt lại nói: “Phong Hồng, ta không chê ngươi, ngươi cũng không cần cảm thấy có lỗi với ta.”
Nguyệt, cũng thật xấu xa.
Phong Hồng lại bị nghẹn một hơi, ngất xỉu.
Ta vội vàng gọi lang trung đến, cảm thấy hình như mình đùa hơi quá rồi.
Lang trung lại nói, Phong Hồng có thai.
Có thai?
Thật là một phát trúng đích.
Vì muốn chăm sóc tâm trạng của nữ nhân có thai, ta cũng không dám tiếp tục đùa giỡn với nàng nữa.
Nguyệt vẫn tiếp tục trang trí lụa đỏ.
Trên gương mặt lạnh lùng cũng thêm vài phần vui mừng.
Tiểu Cửu là do hắn ta và Cao Thận cùng nhau nhặt về, Nguyệt đã sớm coi hắn như đệ đệ ruột thịt.
Thế là Phong Hồng ba năm sinh hai đứa.
Tiểu Cửu đã cao bằng Nguyệt rồi, nhưng tính tình vẫn không thay đổi, cả ngày cười hì hì, bây giờ đang nằm bò trên đất làm ngựa lớn cho con trai lớn cưỡi.
Con gái nhỏ được Nguyệt cõng trên vai trêu chọc.
Còn về phần Phong Hồng, sau khi sinh con xong béo lên hai mươi mấy cân, còn bám theo sau lưng vị đầu bếp làm bánh ngọt đòi bánh ngọt ăn.
“Nương tử~” Giọng nói của Cao Thận vang lên từ phía sau.
Ta rùng mình một cái, cũng không biết tên này có phải là nhìn hai đứa con của Phong Hồng mà thèm thuồng muốn c.h.ế.t hay không, cứ nhất định muốn ta cũng sinh một đứa.
Cả ngày quấn lấy ta.
Hắn ngồi xổm bên cạnh ghế bập bênh: “Nương tử, nàng xem, nhạc phụ nhạc mẫu nhìn con của Phong Hồng mà thèm thuồng, chúng ta cũng sinh một đứa để bầu bạn với bọn chúng đi?”
Rốt cuộc là phụ thân mẫu thân ta thèm thuồng, hay là ngươi thèm thuồng!
Còn chưa để ta nói gì, liền bế thốc ta lên.
Haiz, ban ngày ban mặt mà làm chuyện này, tạo nghiệt mà.
Nhưng mà, phụ thân và mẫu thân lại mong chờ vô cùng, hy vọng ta sớm ngày sinh cho bọn họ một đứa cháu trai bụ bẫm.
Đúng vậy, bọn họ đến đây rồi, sống ở tiểu viện bên cạnh ta, bức tường ngăn cách đã sớm bị phá bỏ.