Ta thi đậu.
Trạng nguyên.
Gần như ta suýt chút nữa biến từ trạng nguyên thành thám hoa vì vẻ ngoài của mình, may mà thám hoa cũng đủ đẹp trai.
Nhưng Hoàng đế vẫn do dự giữa ta và hắn ta một lúc lâu, mới quyết định ta là trạng nguyên, hắn ta là thám hoa.
Ta thở phào nhẹ nhõm, may quá.
Nhưng tránh được người này, lại không tránh được người khác.
Ba người chúng ta đi diễu hành trên phố, khác với mọi khi chính là, những túi thơm của các cô nương thường sẽ ném cho thám hoa, nhưng lần này trạng nguyên lại tranh giành ngang ngửa với thám hoa.
Nhìn những túi thơm ném vào người ta, ta lại nhớ đến cô bé với đôi mắt cong cong kia.
Chắc là nàng cũng sẽ vui mừng cho ta đi, có phải sẽ khoe khoang với các tỷ muội của mình rằng phu quân tương lai của mình là một trạng nguyên lang hay không?
Nhưng ta không biết, trong số rất nhiều túi thơm này lại có một cái là của đích nữ Lễ bộ Thượng thư.
Lễ bộ Thượng thư thu xếp nhà cửa cho ta, thậm chí còn chuẩn bị sính lễ cưới con gái ông ta cho ta.
Cứ như vậy, trạng nguyên lang cưỡi ngựa cao đầu, cưới cô nương nhà khác.
Thám hoa cũng được rất nhiều nhà quyền quý để ý, nhưng hắn ta lại nói rằng trong nhà đã sớm có hôn ước, không đồng ý.
Chung quy là ta không có cốt khí.
Ta không dám quay về vùng sông nước Giang Nam đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta nữa.
Không dám gặp lại cô bé với đôi mắt cong cong kia nữa.
Ta là kẻ vong ân bội nghĩa.
Ta cũng đã gửi thư, nói rõ tình hình hiện tại của mình, đồng thời gửi tặng một trăm lượng vàng.
Đó là do nhạc phụ đại nhân của ta cho ta.
Nói là coi như báo đáp ân tình, để ta quên đi chuyện cũ, đừng dây dưa với đám thương nhân kia nữa.
Nhạc mẫu là con gái duy nhất của Vương gia, phu nhân ta là đích nữ mà bà yêu thương nhất.
Ngay cả nhà mẹ đẻ của nhạc mẫu cũng dốc hết sức lực giúp đỡ ta.
Có nhạc phụ nhạc mẫu che chở, ta coi như là thăng quan tiến chức rất nhanh.
Năm đó, ta hai mươi lăm tuổi, nàng ấy mười lăm tuổi.
Mấy năm nay ta một lòng dốc sức cho quan trường, nhưng cũng đối xử với phu nhân rất tốt.
Ta vẫn nhớ đến cô bé kia.
Ham muốn chỉ có thể ngày càng nhiều, vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Trước kia muốn quan lộ hanh thông, bây giờ lại muốn cô bé kia.
Ta đã làm một số chuyện, khiến phu nhân ta không thể sinh con, như vậy ta có thể danh chính ngôn thuận nạp thiếp.
Ta mang hai nữ nhân về, để bọn họ thử trước. Phu nhân kiêu ngạo, hai tiểu thiếp này sống không tốt lắm.
Ta đang nghĩ, cô bé của ta sau khi vào cửa có phải cũng sẽ chịu khổ hay không.
Ta có chút đau đầu.
Ta thử để tiểu thiếp mang thai trước.
Không có gì bất ngờ thì chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Bọn họ sảy thai.
Thôi được rồi, vậy thì để phu nhân sinh đi, có một đứa con, tinh lực của phu nhân sẽ không còn dồi dào như vậy chứ.
Ta làm cho hậu viện rối loạn, nhưng bản thân lại không làm quá đáng, phu nhân dù sao cũng yêu thương ta, tuy rằng chê ta đào hoa, nhưng cũng chỉ oán hận những tiểu thiếp kia.
Ta nạp thiếp hết người này đến người khác, nghĩ, nàng ta rồi sẽ quen thôi.
Đến lúc đó ta sẽ đón cô bé của ta đến.
Nhưng mà, cô bé còn chưa đến, một tin dữ đã truyền đến trước.
Cả nhà Dương lão gia bị bắt vào đại lao.
Ta cẩn thận tìm hiểu một chút, hóa ra là do quan viên mới nhậm chức tham lam tài sản của Dương gia.
Muốn thêm tội cho người khác, còn sợ không có lý do sao.
Bây giờ, ta đã không còn là con trai của gia nhân không quyền không thế kia nữa.
Ta có năng lực minh oan cho bọn họ.
Nhưng ta phát hiện ra, phía sau tên quan địa phương này lại là thế lực rắc rối phức tạp, phía sau hắn ta còn có Binh bộ Thượng thư, nếu ta muốn động đến hắn, cái giá phải trả quá lớn.
Hừ, ta suy cho cùng là kẻ vong ân bội nghĩa.
Ta cưỡi ngựa phi nhanh trở về.
Trong ngục tối, Dương lão gia hiền lành trong ký ức gầy gò ốm yếu.
Cho dù ta có vô tình thế nào, cũng nhịn không được rơi lệ.
Ông ấy chỉ hỏi ta, có thể cứu Dương gia hay không?
Mặt ta lúc đỏ lúc trắng.
Ông ấy lại hỏi ta, có thể cứu Trân Nhi hay không?
Ta nhìn bóng dáng nhỏ bé đang cuộn tròn trong lòng Dương phu nhân.
Ký ức dần dần chồng chất lên nhau.
Cô bé của ta, ta sẽ đưa muội ra ngoài.
Tài sản của Dương gia bị chia cắt, nam nhân bị lưu đày, nữ nhân bị sung làm kỹ nữ.
Còn về phần Trân Nhi, ta đã dùng người khác để thay thế nàng ra ngoài.
Trên mặt nàng bôi một lớp bùn đất, mãi đến khi rửa sạch sẽ, ta mới biết được sự cần thiết của lớp bùn đất này.
Cũng chính bởi vì lớp bùn đất này, người khác không nhìn rõ dung mạo của nàng, ta mới có thể đưa nàng ra ngoài.
Nếu như nhìn thấy dung mạo của nàng, e rằng không chỉ là tài sản của Dương gia bị chia cắt đâu.
Cô bé không còn thích cười như trước kia nữa, cũng không gọi ta là ca ca nữa, chỉ cung kính gọi ta một tiếng đại nhân.
Ta có chút đau lòng, nhưng nghĩ kỹ lại, ta có tư cách gì mà đau lòng chứ?