Tỷ tỷ ngồi ở phía trước, nàng ta giấu một ít bánh ngọt đi, ta đoán là nàng ta muốn mang cho tên đáng thương đang quỳ gối trong vườn hoa kia ăn, quả nhiên, nàng ta lén lút chạy ra ngoài, Tứ hoàng tử cũng đuổi theo nàng ta chạy ra ngoài. Tứ hoàng tử tuy nghịch ngợm nhưng lại rất thông minh, đoán chừng hắn cũng đoán được tỷ tỷ muốn làm gì, hắn nhất định không cho người khác đưa đồ ăn cho cái tên đáng ghét kia!
Tứ hoàng tử ghét Nhị hoàng tử vô cùng.
Ta thấy không ai chú ý, cũng lén lút dùng khăn tay bọc lấy một ít bánh ngọt, cũng không phải ta muốn mang cho Nhị hoàng tử, ta muốn mang về nhà ăn tiếp, bây giờ ăn quá no rồi, thật sự là ăn không nổi nữa, nhân tiện cho mẫu thân và mấy nha hoàn ngày ngày chơi với ta nếm thử.
Nhưng mà, tò mò hại c.h.ế.t mèo, ta cũng lén lút đi theo, nhỡ đâu đó thật sự là nam chính thì sao.
Nhị hoàng tử quỳ gối ở đó, hai đứa nhóc con trước mặt đang không ngừng tranh chấp.
“Ta chính là không cho ngươi đưa đồ ăn cho hắn, chính là không cho hắn ăn đấy.”
“Ngươi mau buông ra.”
Vừa nói, Tứ hoàng tử liền ném bánh ngọt xuống đất, còn dùng chân giẫm lên mấy cái, quát: “Ngươi mà còn dám đưa đồ ăn cho hắn, ta sẽ bảo mẫu hậu phạt nặng hắn.”
Nói xong liền xoay người bỏ đi, giống như một con gà trống oai vệ hùng dũng.
Tỷ tỷ nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi, đều tại ta không tốt.”
Trong lòng ta thầm nói, chẳng phải là tại ngươi sao, ngươi còn khóc cái gì, cái tên quỳ gối không có cơm ăn kia còn chưa khóc đâu.
Cuối cùng ta cũng nghe thấy tên cọc gỗ kia mở miệng: “Đa tạ Lý tiểu thư, Lý tiểu thư mau trở về đi.”
Tỷ tỷ ba bước ngoảnh đầu một lần trở về, ta nghĩ chờ tỷ tỷ đi xa một chút ta lại quay lại. Ai ngờ đại tỷ đi quá chậm, chân ngồi xổm đến tê dại rồi.
Tỷ tỷ đi rồi, Nhị hoàng tử liền nhìn chằm chằm vào bụi cỏ ta đang trốn, ta đoán là mình bị phát hiện rồi.
Có lẽ từ lúc mới đến đã bị phát hiện.
Quả nhiên không hổ là ứng cử viên nam chính, tuổi còn nhỏ đã có năng lực quan sát nhạy bén như vậy.
Thôi được rồi, đường đường chính chính thừa nhận thôi, ta đứng dậy.
Duỗi thẳng đôi chân ngắn đã tê dại, đi đến trước mặt hắn: “Ta lạc đường, xin hỏi cung Thừa Càn đi đường nào?”
Lời nói dối thật là vụng về.
Ta nghĩ trong lòng Nhị hoàng tử chỉ có hai chữ: Hừ hừ.
Nhìn con khỉ đen gầy trơ xương này, thật sự có chút đáng thương, nhưng bánh hạt dẻ thật sự rất ngon, hay là ta chỉ chia cho hắn hai cái thôi.
Ta lấy bánh hạt dẻ trong n.g.ự.c ra: “Đây là ta mang về cho mẫu thân ta, thấy ngươi đáng thương, ta chia cho ngươi hai cái.”
Ta duỗi bàn tay nhỏ nhắn ra, từng lớp từng lớp mở khăn tay ra, nhưng còn chưa kịp mở ra, một đôi móng vuốt đen thui đã thò ra, cướp hết bánh hạt dẻ của ta, từng cái từng cái cho vào miệng.
“Ngươi, ngươi!” Ta duỗi ngón tay tròn trịa ngắn ngủn chỉ vào hắn, nhất thời nghẹn lời không nói nên lời.
Nhìn bánh hạt dẻ từng cái từng cái bị hắn ăn hết, nước miếng của ta không tự chủ được mà chảy ra từ khóe mắt.
Ta xoay người bỏ chạy.
Tên khỉ đen kia có lẽ cho rằng ta bị hắn chọc tức chạy mất rồi.
Nhưng sự thật là, tranh thủ trở về trước lúc tiệc tàn, biết đâu ta còn có thể gói mang theo ít bánh khác.
Ôi, trời không chiều lòng người.
May là ta chưa kịp gói ghém, nếu không thì tội thêm một bậc.
Vốn dĩ Thái tử không để ý chuyện ta hôn hắn, nhưng phụ thân ta là Tể tướng đại nhân lại vô cùng không vui, đánh cho ta một trận m.ô.n.g nở hoa, cũng bởi vậy mà ta không còn cơ hội được theo ca ca tỷ tỷ tiến cung nữa.
Nhờ có nhiều năm cần mẫn cống hiến, khúm núm lấy lòng mới có được ngày hôm nay lại được tiến cung.
Cũng bởi vì những năm tháng ngoan ngoãn nghe lời, đến tuổi xuất giá, đích mẫu cũng nguyện ý dẫn ta ra ngoài xem mắt, tận tâm làm tròn trách nhiệm của một người đích mẫu.