Ta Và Tỷ Tỷ Đều Là Người Xuyên Không

Chương 33


Một vị tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ chậm rãi bước đến, dường như tò mò về thân phận của ta.

 

Tiểu nha đầu vội vàng nhảy xuống khỏi xích đu, có lẽ là vì hơi vội vàng, suýt chút nữa ngã nhào.

 

Ta nhịn không được, cười một tiếng.

 

Tiểu nha đầu vội vàng giới thiệu thân phận của ta với tiên nữ tỷ tỷ, ta không khỏi ưỡn ngực.

 

Rất hài lòng với thái độ cung kính của nàng đối với ta.

 

Vị tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ này hóa ra là mẫu thân của nàng.

 

Khó trách, nàng xinh đẹp như vậy, hóa ra là giống mẫu thân.

 

Bọn họ pha trà hoa cúc cho ta, hơi nóng bốc lên, ta nhìn hai mẹ con trước mặt, thật là ấm áp.

 

Ánh mắt giao nhau đều là ôn nhu triền miên.

 

Ta không uống trà, tức giận bỏ chạy ra ngoài.

 

Không phải vì lý do gì khác, bởi vì cảnh tượng này đã đ.â.m vào tim ta một nhát thật sâu.

 

Sinh ra trong hoàng gia thật sự là chuyện tốt sao, tại sao những người xung quanh đều là tính toán, tại sao ngay cả nô tài bên cạnh ta cũng chỉ biết cúi đầu khép nép.

 

Chưa từng giống như bọn họ, giữa mẹ con, giữa chủ tớ lại tùy ý thoải mái như vậy.

 

Mẫu hậu từng nói với ta, một ngày nào đó ta phải thay thế ca ca ngồi lên ngôi vị Thái tử.

 

Ca ca thân thể không tốt, mẫu hậu lại chỉ lo lắng địa vị của bà không được bảo đảm.

 

Sinh ra trong hoàng gia, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây.

 

Ta vội vàng rời khỏi phủ Tể tướng.

 

Từ ngày hôm đó ta liền nghĩ kỹ rồi, ta mới không cần văn thao võ lược, ta mới không cần có tài trị thế.

 

Mẫu hậu, đừng trông chờ vào ta nữa, không trông chờ được đâu. Cứ đơn thuần yêu thương ta là được rồi.

 

Mẫu hậu quả nhiên thay đổi, tuy rằng vẫn hy vọng ta có thể tiến bộ, nhưng chung quy là không có cách nào với ta, bà lải nhải ta liền bỏ chạy, gây ra chuyện lớn hơn để bà lau dọn cho ta.

 

Sau đó, nào còn tranh giành ngôi vị gì nữa, an phận thủ thường, không gây chuyện thị phi chính là A Di Đà Phật rồi.

 

Phụ hoàng hình như cũng càng thêm sủng ái ta, ta muốn cái gì, muốn chơi cái gì người đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của ta.

 

Người càng giống một người cha, còn ta là đứa con trai út mà người yêu thương nhất.

 

Ca ca hình như cũng đối xử với ta thân thiết hơn một chút.

 

Ta cảm thấy như vậy.

 

Ta thường xuyên chạy ra ngoài, ta sẽ không để thị vệ dò la tin tức của cô bé kia, chỉ bảo bọn họ dò la hành tung của Lý Mộng Kỳ.

 

Thử vận may, luôn có lúc bọn họ ở bên nhau.

 

Đúng vậy, ở bên ngoài cung, tiểu nha đầu luôn đi theo Lý Mộng Kỳ.

 

Giống như một con ch.ó vậy.

 

Đúng, chính là giống như một con chó.

 

Giống hệt bộ dạng nịnh nọt của đám nô tài bên cạnh ta.

 

Người khác có lẽ không để ý, chỉ cảm thấy đích thứ có khác, cũng chỉ là chuyện bình thường.

 

Nhưng ánh mắt ta luôn có thể nhìn thấy nàng, ta đã từng nhìn thấy bộ dạng tùy ý thoải mái của nàng, ta đã từng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời của nàng.

 

Bây giờ như vậy, ta nhìn thấy rất khó chịu.

 

Nhìn những âm mưu quỷ kế trong cung quen rồi, chẳng lẽ ta lại không hiểu được cách làm của nàng sao?

 

Đương nhiên là hiểu, nếu không ta cũng sẽ không bảo thị vệ chỉ dò la hành tung của Lý Mộng Kỳ, mà không phải là của nàng.

 

Ta chạy đến cãi nhau một trận với Lý Mộng Kỳ.

 

Liên lụy đến mức mắng nàng một trận té tát.

 

Ta có chút hối hận, không biết tiểu nha đầu có giận ta hay không.

 

Nhưng lần sau gặp nàng, nàng vẫn cười ngọt ngào, mềm mại gọi ta một tiếng Tứ hoàng tử.

 

Nghĩ chắc là không giận ta đâu.

 

Ta lại cãi nhau một trận với Lý Mộng Kỳ, nàng cũng bị mắng, chẳng qua là so với lần trước ít hơn mấy câu.

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

 

Ta luôn nghĩ, Lý Mộng Kỳ ham học như vậy làm gì, tại sao không ra ngoài đi dạo nhiều hơn.

 

Như vậy ta cũng có thể gặp được nha đầu kia.

 

Bởi vì ta thường xuyên dò la hành tung của Lý Mộng Kỳ, mẫu hậu quả nhiên gọi ta đến nói chuyện.

 

May mà, không liên lụy đến nàng.

 

Mẫu hậu là người thủ đoạn ngoan độc, ta đã từng nhìn thấy bà hãm hại những phi tần không nghe lời, hãm hại những huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ với ta.

 

Nha đầu kia vốn đã sống rất đáng thương rồi.

 

Ta không muốn để nàng càng thêm đáng thương.

 

Mười hai tuổi năm đó, ta lại cãi nhau với Lý Mộng Kỳ, lần này ta nói rất khó nghe, nữ nhân này vậy mà lại dám đẩy ta.

 

Ta bị trật chân, nữ nhân này vậy mà lại còn dám lớn tiếng nói ta cậy thế khinh người.

 

Nàng ta sợ là không muốn sống nữa rồi.

 

Quân thần có khác, ta là quân.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.