Hứa Mỹ Lam mồ côi từ nhỏ, cô lớn lên trong cô nhi viện, may mắn thay từ nhỏ liền thông minh, chính mình vừa học vừa làm thi vào đại học.
Hôm nay, như thường lệ Hứa Mỹ Lam dậy sớm, khi ra khỏi giường vô tình tạo ra một tiếng động nhỏ, đánh thức một người bạn cùng phòng khác đang ngủ ở giường dưới.
“Sáng sớm không ngủ, vội vàng đi đầu thai à!”
Một tiếng chửi thề đánh thức tất cả những bạn cùng phòng khác đang ngủ trong ký túc xá, lúc này lại có thêm vài tiếng chửi nữa.
Khóe miệng của Hứa Mỹ Lam giật giật, không còn cách nào khác, sống trong ký túc xá thật không tốt chút nào.
May mắn thay cô đã tìm được một công việc tạm thời tại cửa hàng ăn sáng bên ngoài trường đại học vào ngày hôm qua.
Sau khi tiết kiệm được một số tiền và đóng đủ học phí cho học kỳ tiếp theo, cô có thể thuê một căn phòng nhỏ bên ngoài chỉ thuộc về mình.
Tâm trạng vui vẻ, Hứa Mỹ Lam đánh răng rửa mặt thật nhanh, bồn rửa đầy đồ vệ sinh cá nhân lộn xộn, Hứa Mỹ Lam lại thấy đồ đạc của mình lại bị nhét vào trong góc.
Cô không khỏi lẩm bẩm: “Haizz, trên bàn này có nhiều đồ vệ sinh cá nhân quá, nếu có thể cất chúng đi thì tốt biết mấy.”
Vừa dứt lời, toàn bộ mỹ phẩm trên bàn đột nhiên biến mất, Hứa Mỹ Lam giật mình, tưởng chính mình bị hoa mắt, cô dùng sức dụi mắt nhìn, nhưng trên bàn vẫn là trống không.
Bây giờ cô thực sự không bình tĩnh được. Những thứ đó ở đâu rồi? Trong ký túc xá thật sự có mà à. Nghĩ đến khả năng này, da đầu của Hứa Mỹ Lam tê dại.
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều này, mặc dù những cái đó không phải là đồ của thương hiệu lớn.
Nhưng nó cũng tốn rất nhiều tiền, bây giờ nó đột nhiên biến mất trước mặt cô, vì vậy cô phải tìm nó bằng mọi giá.
Cô vừa định đi tìm, thì trong tay đột nhiên có một lọ kem bôi mặt, tình huống bất ngờ khiến Hứa Mỹ Lam sợ hãi, cô ném lọ kem ra xa.
Cô lùi lại vài bước và không dừng lại cho đến khi lưng chạm vào tường.
Tròng mắt cô không ngừng đảo loạn qua phòng tắm nhỏ, thầm nghĩ trong lòng sẽ không thật sự gặp phải thứ gì đó ô uế đi!
Cô không biết liệu cô có thể đánh thắng với kỹ thuật tự vệ như một con mèo ba chân hay không.
Tuy nhiên, sau khi yên lặng chờ đợi một lúc, thấy không gian vẫn như trước, Hứa Mỹ Lam thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy không thiếu thứ gì.
Chuyện gì đã xảy ra, những thứ kia đã đi đâu?
Đang nghĩ về đồ vệ sinh cá nhân, đột nhiên trong đầu Hứa Mỹ Lam xuất hiện một không gian hình hộp, nhìn bằng mắt thường chỉ khoảng 30 mét vuông.
Số mỹ phẩm vừa biến mất nằm bên trong khiến Hứa Mỹ Lam sửng sốt. Cô lấy tay che miệng, cố gắng hết sức để ngăn câu cảm thán mà cô suýt thốt ra!
“Cái này, đây là không gian!”
Hứa Mỹ Lam rất chắc chắn, sau khi đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, cho dù chưa từng đọc qua, trong sách miêu tả nhiều như vậy, nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được.
Nhưng chính mình làm sao lại có không gian, đây không phải chỉ có nhân vật chính trong tiểu thuyết mới có sao!
Chẳng lẽ……
Nghĩ đến chính mình tối qua thức khuya đọc cuốn tiểu thuyết tận thế kia, Hứa Mỹ Lam hoàn toàn bất an!
Phải làm sao đây, nếu tận thế thực sự đến, cô làm sao có thể sống sót trong thời kỳ tận thế với thân phận là một cô gái.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, không gian của cô đã xuất hiện, có lẽ tận thế sắp đến rồi.
Tiểu thuyết nói tận thế quan trọng nhất chính là vật tư, mặc kệ tận thế có thật hay không, thu thập một ít vật tư sẽ an toàn một chút.
Tất cả những gì cô có thể nghĩ bây giờ là vật tư, cô thậm chí còn quên mất việc đi làm hôm nay.
Cô vội vàng lao ra khỏi phòng tắm, thấy mấy người bạn cùng phòng vẫn còn ngủ say, cô liền cẩn thận bước đến chỗ để đồ, trong lòng nghĩ, hôm qua siêu thị có khuyến mại, xách túi lớn chộp được nhiều đều cho vào không gian.