Không biết trong đó có cái gì, cô sẽ không bị Trương Hùng g.i.ế.c người diệt khẩu đi?
Cho dù là chậm chạp, gian phòng cũng chỉ lớn như vậy, mười mấy bước liền đi tới, Hứa Mỹ Lam vươn đầu cẩn thận nhìn vào bên trong, bị tình cảnh bên trong làm cho sợ ngây người.
Ai có thể nói cho cô biết gia đình này đang làm cái gì vậy, cư nhiên tìm một nơi như vậy làm nhà kho.
Ở chỗ trong cùng dựa vào tường, ba chiếc lu lớn được sắp xếp ngay ngắn, trên mái nhà có năm cây gỗ lớn dài đặt ngang vào lỗ hai bên tường.
Tám hoặc chín chiếc đinh lớn được đóng lên mấy cây gỗ đó, Hứa Mỹ Lam biết, những chiếc đinh này đều được dùng để treo những con động vật hoang dã.
Bởi vì, trên đó treo hai con thỏ hong khô, ba con gà rừng hong khô và năm miếng thịt heo chưa được làm sạch.
Nơi này không gian không lớn, nhưng cũng không nhỏ, chiều ngang ước chừng ba mét, chiều dài bằng chiều dài bức tường phía tây.
Thật ra những thứ này cũng không tính là gì, điều khiến Hứa Mỹ Lam kinh ngạc chính là, cách trang trí của nhà kho này, trên mặt đất được trải một lớp sàn gỗ dày, khi đi trên đó không có bất kỳ âm thanh nào, các bức tường xung quanh cũng được phủ một lớp xi măng, sờ vào nhẵn nhụi sạch sẽ, nhìn rất bắt mắt, cách trang trí này so với căn phòng phía đông nơi cô và Trương Hùng ngủ, quả thực khác nhau một trời một vực.
Điều mà Hứa Mỹ Lam tò mò hơn là tại sao nhà kho lại được trang trí sang trọng hơn phòng ngủ.
“Nơi này hình như không có ánh nắng mặt trời, thịt đặt ở chỗ này chẳng phải sẽ hư sao?”
Hứa Mỹ Lam thực sự muốn khen ngợi người đã thiết kế ngôi nhà này, nhưng lời nói đến bên miệng lại thay đổi phương hướng.
Trương Hùng nghe thấy những lời đó liền mỉm cười bí ẩn, kéo Hứa Mỹ Lam đến nơi anh đang đứng và chỉ lên mái nhà.
“Em nhìn xem nơi đó kìa, có một tấm thủy tinh chuyên dùng để dẫn ánh nắng mặt trời, chiết xạ xuống phía dưới của ba thanh gỗ treo này. Mỗi lần anh săn mồi, nếu nghĩ để dành hôm khác ăn, thì anh sẽ ướp nó trước và treo nó lên đây phơi.
Hứa Mỹ Lam cũng tin, chẳng trách mấy năm nay không có ai phát hiện anh lén lên núi, thì ra đồ vật đều được giấu ở đây.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dù có giấu cũng không được của Trương Hùng, cô còn có cái gì không hiểu, nhà kho này rất có thể là do anh làm ra.
Một người nông dân, cư nhiên có thể chính mình sờ soạng tìm ra nguyên lý khúc xạ ánh sáng mặt trời.
Anh thông minh như vậy làm cô có chút bối rối, bí mật về không gian của cô có thể giấu giếm ở dưới mí mắt người đàn ông này được bao lâu.
Mặc kệ, cho dù có bị phát hiện, có nói ra cũng sẽ không ai tin, hơn nữa, xét từ mấy ngày qua ở chung, Trương Hùng cũng không giống loại người sẽ phản bội đồng đội.
Đúng vậy, Hứa Mỹ Lam đã nâng Trương Hùng từ một người xa lạ thành một người đồng đội.
Nhìn thấy biểu cảm thay đổi trên mặt Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng không nhịn được giơ ngón trỏ lên chọc.
“Sao anh lại chọc tôi? Rất đau nha!” Một cơn đau nhẹ trên má khiến Hứa Mỹ Lam định thần lại, cô không chút khách khí đánh lên bàn tay chưa rút lại của anh.
Giống sức mạnh của một con mèo vậy, đánh vô tay như gãi ngứa, Trương Hùng cũng không thèm để ý.
Anh chỉ cười và hỏi: “Em đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy?”
Hứa Mỹ Lam nghe vậy ánh mắt chợt lóe, cô chuyển đề tài nói: “Không có việc gì, nơi này không gian cũng không nhỏ, không ai hoài nghi căn phòng phía tây diện tích có chút không đúng sao?”
Thấy Hứa Mỹ Lam không muốn nói, Trương Hùng cũng thức thời không hỏi.
“Đương nhiên sẽ không, nơi này sân nối liền với cha mẹ bên kia sân vách tường, cụ thể diện tích bao nhiêu chỉ sợ chỉ có mình anh biết.”
“Anh thật thông minh!” Hứa Mỹ Lam không chút do dự giơ ngón tay cái lên khen anh, sau đó liền không để ý đến anh nữa và đi về phía cái lu lớn trong góc.
Trên mỗi lu lớn đều có một tấm gỗ đậy kín miệng lu, Hứa Mỹ Lam mở nắp lu ra thì thấy bên trong có một bao rưỡi khoai lang, ước chừng bảy mươi ký, bên trong còn có bốn năm chục ký khoai tây.
Hứa Mỹ Lam mở nắp hai lu còn lại, một lu chứa hơn 30 ký bột ngô thô và 20 ký bột mì đen.
Cái lu lớn thứ hai chứa lương thực tinh, bốn hoặc năm ký gạo kê, mười ký gạo và ba mươi ký bột mì.
“Trong nhà bếp có hơn một ký gạo kê, hơn ba mươi ký bột ngô, đủ chúng ta ăn một thời gian.”
Thấy Hứa Mỹ Lam kiểm tra đồ ăn nghiêm túc như vậy, Trương Hùng không khỏi nói một câu, anh sợ cô lo lắng không đủ ăn.
Hứa Mỹ Lam mỉm cười khi nghe những lời này: “Tôi biết, nhưng gạo mua hôm nay chúng ta đừng để ở bên ngoài. Hãy để trong phòng này, trong nhà bếp bột ngô cũng lấy một nửa mang vào đây. Khi nào bên ngoài ăn xong, thì vào đây lấy ra ăn.”
Có chỗ để thức ăn tốt như vậy, sao cô lại không dùng được, hơn nữa thức ăn bên ngoài nhiều như vậy, nhỡ có người vô tình thấy thì làm sao bây giờ?
Thực ra, cô có suy nghĩ như vậy không phải do cô lo lắng vô cớ, mà là do mẹ chồng không tốt. Theo trí nhớ của nguyên chủ, từ thôn trên cho đến thôn dưới không có người nào không biết tên bà ta.
Với tính cách của bà ta, còn chưa lấy được nhà của Trương Hùng, nhất định bà ta sẽ không bỏ qua.
Để có thể sống thoải mái trong tương lai, Hứa Mỹ Lam phải đề phòng trước khi chúng xảy ra, để bà ta không có cớ gây rắc rối cho bọn họ.
“Được, anh đi lấy lương thực ngay bây giờ.” Trương Hùng nhận được chỉ thị, nhanh chóng bước ra khỏi nhà kho.
Hứa Mỹ Lam muốn tìm thời gian để thu gom một ít khoai tây và khoai lang này vào không gian, không gian có chức năng dừng thời gian, thuận tiện hơn cho việc bảo quản.
P/s: Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô anh-tôi thành anh-em nha!!