Có thể nói Trương Hùng rất nghe lời Hứa Mỹ Lam, chỉ cần có lợi cho cô, tin chắc rằng anh sẽ không bao giờ từ chối.
Quả nhiên, Trương Hùng chỉ đắn đo một lúc rồi gật đầu đồng ý. Đến nhà cũ của nhà họ Trương so với đến một ngôi nhà mặt tiền không có gì thì vẫn là tốt hơn nhiều.
Nếu thật sự không quen sống ở đây thì lúc đó có thể dọn đi cũng không muộn, bọn họ đã quyết định về nhà cũ của nhà họ Trương thì cũng không chậm trễ, trong phòng bệnh cũng không có cái gì phải thu dọn.
Nhiều đồ đạc trong nhà đã bị lửa thiêu rụi, cũng không biết Hứa Mỹ Lam có tính toán trước hay không mà đã đưa những thứ đáng giá vào trong không gian.
Tuy nhiên, riêng ngôi nhà đó đã bị thiệt hại nặng nề, cũng may là phần lớn tiền vẫn nằm trong tay hai người họ, và người cũng không xảy ra chuyện gì.
Nếu không, sao bọn họ có thể chịu nổi những cú đả kích liên tiếp này!
Bây giờ nghĩ lại, người đứng đằng sau hẳn là muốn làm cho gia đình Trương Hùng tan nhà nát cửa, không cho anh một cơ hội đứng lên, cũng không biết người đứng sau là ai, người như vậy quả thật là quá độc ác!
Đoàn người hùng hổ trở về ngôi nhà cũ, người mở cửa cho bọn họ là một người phụ nữ trung niên, mọi người trong gia đình thường hay gọi bà ấy là thím Trương.
Thím Trương cũng vừa mới đến không lâu, người trước kia đã từng giúp đỡ lo cơm nước, sinh hoạt hàng ngày cho bọn họ, vì phát hiện người đó ngầm thông đồng cấu kết với Trương Dịch, nên đã bị Trương Văn Dũng sa thải.
Lý do nhà họ Trương thuê bảo mẫu trong khoảng thời gian đặc biệt này cũng là vì sự chăm sóc đặc biệt ở mặt trên dành cho ông cụ Trương và Lam Văn Anh.
Khi ông cụ Trương vừa nhìn thấy Lam Văn Anh thực sự đã đưa được Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam trở về đây.
Khuôn mặt già nua của ông cụ tràn đầy kinh ngạc, môi mấp máy, chỉ có thể nói: “Đã trở lại rồi!”
Thực ra không ai biết, bên dưới khuôn mặt bình tĩnh ấy của ông cụ, có bao nhiêu kích động!
Nhiều năm như vậy, cả ngày ông cụ đều mơ tưởng đến đứa cháu nội sống lưu lạc ở ngoài của mình sẽ sớm về đoàn tụ với gia đình bọn họ, nhưng mỗi lần đi tìm, ông cụ lại ôm thất vọng trở về.
Nhiều năm như vậy qua đi, ông cụ đã hết hy vọng. Ai ngờ đóa hoa tươi hy vọng đó lại lần nữa được nở rộ.
Chẳng những tìm được cháu nội, mà còn có được cả cháu dâu và chắt.
Ông cụ là một người cũng đã lớn tuổi, nửa người gần như đã chôn trong đất, điều ông cụ muốn thấy nhất chính là cảnh gia đình đoàn tụ, con cháu quây quần bên mình.
Giấc mơ mà từng nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được, thế nhưng hôm nay đã trở thành hiện thực.
Lam Văn Anh không có thời gian để ý đến những phiền muộn của ông cụ Trương, hiện tại bà cụ đang rất bận rộn.
Liền trực tiếp kêu Trương Văn Dũng đẩy bà đi, để dẫn Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam đi xem phòng.
Căn phòng ở phía Đông ngôi nhà cũ của nhà họ Trương từ trước đến nay vẫn chưa có người ở, ngay cả khi còn nhỏ lúc Trương Dịch còn sống trong nhà họ Trương, anh ta cũng không được phép sống ở nơi đó một mình.
Khi lớn hơn một chút, ông cụ Trương đang chuẩn bị sơn sửa lại khu nhà phía đông cho Trương Dịch ở thì trong nhà xảy ra chuyện, Trương Dịch trực tiếp tuyên bố sẽ rời khỏi nhà họ Trương.
Khi đó, bọn họ còn chưa lo được cho bản thân, làm gì còn thời gian quan tâm đến việc cái gì nhà chính hay không nhà chính, sau này khi bọn họ trở về, bọn họ cũng không có thời gian để lo lắng về điều đó nữa.
Căn phòng ở phía Đông ngôi nhà bây giờ đã hoàn toàn khác, sàn nhà lát gỗ mới, trải thảm lông, đi dép lê hay chân trần bước lên đều rất thoải mái.
Tường cũng được quét một lớp sơn màu trắng, bởi vì cả căn phòng đều rất lớn, lại cố ý dùng một tấm bình phong ngăn cách ra, thành hai gian phòng nhỏ.
Bên trong có một cái giường dài một mét tám, bàn trang điểm, tủ quần áo lớn và toàn bộ nội thất đều là mới tinh.
Bên cạnh bàn trang điểm còn có một ô cửa sổ lớn để ánh nắng chiếu vào bên trong, tô điểm thêm sắc màu ấm áp cho căn phòng.
Phòng bên ngoài có một chiếc ghế bập bênh, chiếc ghế ấy được bọc một lớp đệm và thảm lông dày, bên cạnh còn có một giá sách nhỏ, bên cạnh giá sách có một bàn trà được làm bằng gỗ và bốn chiếc ghế dựa.