Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô đành phải cắn răng gọi theo Trương Hùng với một khuôn mặt tươi cười.
“Chú, dì!”
“A, vợ của Tiểu Hùng cũng tới à, mau vào ngồi đi.” Trưởng thôn cũng chính là chú của Trương Hùng và dì Trương cười hiền lành.
Thấy nụ cười trên mặt bọn họ tựa hồ cũng không giả bộ, Hứa Mỹ Lam trong lòng thở dài và nụ cười cũng trở nên chân thành hơn.
“Thiệt là, các cháu tới là được rồi, sao còn mang theo đồ?” Hai người vừa vào phòng, dì Dương Quế Hoa liếc mắt nhìn thấy đồ vật trong tay Trương Hùng liền nói.
“Dì à, đây là cháu và Trương Hùng hái được trên núi, cũng không đáng bao nhiêu, cháu nghĩ mang đến một ít cho mọi người đổi khẩu vị, dì không nhận thì chúng cháu sẽ rất buồn.”
Hứa Mỹ Lam giả vờ thương tâm, làm cho trái tim của Dương Quế Hoa tan chảy khi nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô.
Bà vẫn luôn muốn có một cô con gái thanh tú mềm mại, nhưng ai biết ba đứa con bà sinh ra đều là con trai, sau lại hai đứa lớn đều lấy vợ, lại bị vợ xúi giục, làm ầm ĩ muốn phân gia.
Cũng không sao, phân gia thì phân gia, sau này cũng đừng hòng chiếm được cái gì của bà.
Sau khi trải qua bao nhiêu rắc rối này, Dương Quế Hoa lại càng ghen tị với những người có con gái!
Hiện tại cháu dâu lại giống y hệt đứa con gái mà bà hay mơ ước, nhưng cô quá gầy và sắc mặt cũng khó coi, khiến bà nhìn vào cảm thấy đau lòng.
“Được, được, nếu là tâm ý của các cháu, dì sẽ nhận, nhưng phải nhớ kỹ, sau này không được tặng đồ vật gì qua đây, nghe dì dặn dò, có món gì ngon, trước hết đem thân thể bồi bổ cho tốt, đó mới là điều quan trọng nhất!”
Dương Quế Hoa nắm lấy tay Hứa Mỹ Lam, khuôn mặt bà ấy đầy từ ái và đau lòng.
Đột nhiên được một người xa lạ đối xử nhiệt tình như vậy, Hứa Mỹ Lam có chút lúng túng, nhưng được đôi tay thô ráp, khô khốc nắm lấy ấm áp, lại nhìn thấy ánh mắt yêu thương của người phụ nữ trước mặt, Hứa Mỹ Lam cảm thấy trong lòng đột nhiên trào ra những cảm xúc xa lạ.
Cả trái tim như bị siết chặt lại với nhau, Hứa Mỹ Lam hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc kỳ lạ đột nhiên phát ra này, giọng nói cũng có chút khàn khàn.
“Cháu biết rồi, dì!”
“Mẹ, mẹ đừng đứng đó nói chuyện nữa, con sắp c.h.ế.t đói rồi, mẹ không thương con trai mình, thì cũng nên thương cháu trai cháu dâu của mẹ, anh Hùng thật vất vả mới cưới được vợ, nếu chị ấy c.h.ế.t đói làm sao bây giờ?”
Trương Ái Quốc đóng cửa lại và hét lên ngay khi bước vào phòng, thực ra cũng không thể trách anh ta, sau một ngày làm việc, buổi trưa anh ta chỉ ăn hai chiếc bánh bột ngô cỡ lòng bàn tay và uống một bát cháo.
Nhiêu đó chỉ đủ lót bụng thôi, một người to cao 1m8 như anh ra sao có thể chịu nổi.
“Đúng vậy, mẹ quên mất, các cháu cũng đói lắm rồi đúng không, hôm nay dì xào tóp mỡ, mau lại đây nếm thử đi.”
Dương Quế Hoa vừa nói, vừa lôi kéo Hứa Mỹ Lam đến bàn ăn, Hứa Mỹ Lam lập tức xua tay.
“Không cần đâu dì, chúng cháu ăn cơm xong liền tới đây, dì đừng lo cho chúng cháu, dì mau ăn đi, không đồ ăn sẽ nguội mất.”
Cái dì này thật sự cũng quá nhiệt tình đi, làm cô có chút chống đỡ không được nên vội vàng nháy mắt với Trương Hùng một cái, nhờ anh tới xử lý.
Từ nhỏ cô không thể nhìn người khác đối xử tốt với mình, chỉ cần họ đối xử tốt với cô một phần, cô sẽ đền đáp lại ba phần.
Kiếp trước không phải không có ai thân thiết với cô, nhưng cuối cùng lại dần dần xa cách, có thể là do họ không thích cách ở chung với cô, làm cho bọn họ cảm thấy áp lực.
Tuy nhiên, trong vòng vài năm qua, cô đã gặp được đủ loại người trong xã hội, cô cũng học được một cách để có thể ở chung hòa hợp, đáng tiếc, cô còn chưa thử nghiệm thì đã xuyên qua đến nơi này.