01
Mười năm trước, gia đình ta là một danh môn vọng tộc, nhưng giờ đây đã suy tàn.
Phụ thân bị kẻ gian vu cáo, chịu án c.h.é.m đầu, mẫu thân tự vẫn để minh oan, cả nhà bị giam giữ, chờ ngày lưu đày.
Chính tỷ tỷ, dựa vào nhan sắc mỹ miều và giọng hát khuynh thành, mới lọt vào mắt Thái tử, cứu ta và huynh trưởng khỏi tội chết, không phải bỏ mạng trên đường lưu đày.
Trước khi ta đến tuổi cập kê một tháng, tỷ tỷ được phong làm tần.
Tiệc phong vị do hoàng thượng ban cho, người đến tham dự chỉ lác đác, những quý phụ nhà cao cửa rộng đều khinh thường không nể mặt.
Dù có kẻ đến nhưng cũng không kiêng dè mà nói lời mỉa mai, bóng gió châm chọc tỷ tỷ không có gia học, chỉ được mỗi sắc đẹp, rồi một ngày sắc tàn tình lụi.
Tỷ tỷ chỉ chăm chú thưởng thức bánh hoàng hoa, chẳng hề để tâm:
“Muội biết làm món bánh này thế nào không?
“Phải đến ngàn con cua, chọn ra gạch cua, nghiền thành bột, rồi mất thêm hai mươi tư canh giờ, mới có được vài chiếc bánh này.
“Họ sống vì thể diện, còn ta sống vì thực chất, vả lại tương lai còn dài, đã tích lũy đủ thực chất thì sợ gì không có thể diện?”
Tỷ còn nói, tuổi xuân của người phụ nữ là vũ khí tốt nhất để bám víu.
Chuyện gả chồng của ta không nên trì hoãn nữa.
“Ta đã chọn cho muội hai nhà, ưng nhà nào thì do muội quyết định.”
Tỷ đặt lý lịch hai nhà trước mặt ta.
Một là nhà thương nhân họ Hứa, công tử nhà họ Hứa tuấn tú phi phàm, nổi tiếng tài hoa trong kinh thành, nhưng y sinh ra trong gia đình buôn bán, suốt đời chỉ có thể kế thừa gia nghiệp, không thể nhập sĩ.
Nhà kia là phủ Định Nam Hầu họ Mạnh, hiển hách cao quý, vợ cả mất sớm, muốn nạp kế thất, tuy Định Nam Hầu lớn hơn ta mười tuổi nhưng danh vọng rất cao, còn nắm binh quyền trong quân.
Ta suy nghĩ hồi lâu, đặt lý lịch của nhà họ Mạnh trước mặt tỷ tỷ.
“Suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Tỷ tỷ luôn thản nhiên tùy ý, hiếm khi nghiêm túc.
Tỷ cầm lý lịch của nhà họ Hứa, phân tích lợi hại cùng ta:
“Nhà họ Hứa giàu có, con trai cũng là một phu quân hiếm có, với tài trí của muội, cuộc sống phu thê suôn sẻ không phải là điều khó.
“Còn nhà họ Mạnh, tuy hiển hách thật, nhưng nặng tình cũ, đã nạp quý thiếp, còn giữ lại con trai trưởng chiếm lấy tước vị, muội gả qua đó e rằng khó lòng sẽ có ngày yên ổn.”
Ý của tỷ ta hiểu.
Nhà họ Hứa là tổ ấm phú quý, nhà họ Mạnh là hang hùm miệng cọp.
Nhưng dù là hang hùm miệng cọp, cũng là nhà tốt nhất mà tỷ tỷ đã hạ mình, cầu xin hoàng thượng lựa chọn trong đám quan lại quyền quý ở kinh thành cho ta.
Ta chỉ hỏi tỷ tỷ: “Huynh trưởng hiện đang làm Trung lang tướng dưới quyền của người ấy phải không?”
Đôi mắt tỷ tỷ thoáng qua một tầng sương mỏng đầy thương tiếc, khẽ gật đầu.
Vậy thì không cần do dự nữa.
Ta đón lấy lý lịch nhà họ Hứa từ tay tỷ tỷ, ném vào lò lửa, quỳ ba lạy, cảm tạ ân điển của tỷ.
02
Tỷ tỷ đã chuẩn bị cho ta một đám rước dâu vô cùng long trọng.
Nhưng đến ngày thành hôn, nhà Mạnh phái người đến báo:
” Hầu gia chúng ta có nói, đã là kế thất, chỉ cần để phu nhân ngồi kiệu vào cửa là được, những nghi lễ rườm rà khác đều có thể lược bớt.”
Đại ca không cam lòng, muốn đứng ra thay ta đòi lại công bằng.
Nhưng ngày mai huynh ấy phải lên đường xuất chinh.
Chuyến đi này là cơ hội khó tìm để bình loạn, chỉ cần quét sạch tàn quân là có thể lập công phong thưởng, chẳng đáng vì chuyện nhỏ này mà đánh mất cơ hội.
Ta vội vàng ngăn huynh lại, còn bảo Lữ ma ma dúi một phong bì đỏ cho quản gia:
“Đã là ý của Hầu gia, thiếp thân không dám không tuân, vậy xin khởi hành ngay thôi.”
Suốt đường đi, lòng ta trầm lặng, không chút vui mừng.
Vừa đến nhà họ Mạnh, Lữ ma ma vốn luôn điềm tĩnh cũng không nhịn được mà phát tác:
“Định Nam Hầu quá quắt quá rồi, dù sao ông ta cũng đã nhận chỉ của Hoàng thượng mà cưới cô nương nhà ta. Có hống hách thì cũng được, nhưng trong phủ làm sao lại giống như có tang, treo cờ trắng thế kia!”
Ta hé quạt che mặt, tò mò ngó qua một cái.
Cũng không phải quá lố, chỉ là trước chính sảnh treo hai chiếc lồng đèn trắng, phía trước còn bày một linh vị.
Linh vị viết: “Tiên thất Mạnh mẫu Cố thị.”
Ta liền hiểu ra, Mạnh Thiên Hành không định bái đường với ta, sợ vong thê trên trời có linh sẽ phật lòng.
Ta rất biết ý, không làm cao, chỉ hỏi quản gia về nơi ở của mình.
Vừa bước chân vào cửa, một viên đạn nhuốm mực bay thẳng đến trán ta.
May mà bao năm qua ta theo đại ca học được ít kỹ nghệ phòng thân, né tránh nhanh nhẹn, chỉ sượt qua cây trâm cài tóc bên thái dương.
Bằng không, nhục nhã thì nhỏ, bị đánh vào đầu nằm liệt giường mười ngày nửa tháng cũng không phải chuyện đùa.
“Từ đâu ra đứa nhóc lỗ mãng! Xuống ngay cho ta!”
Lữ ma ma lo lắng cho ta, chỉ lên đứa trẻ trên cây mà mắng.
Phía sau vang lên giọng điệu cay nghiệt, chua ngoa chửi rủa:
“Từ đâu ra bà lão hèn mọn thế này, thế tử của Định Nam Hầu phủ là người mà hạng hạ tiện như ngươi có thể sỉ nhục sao?”
Lời chửi xéo, rõ ràng ám chỉ ta.
Ta quay lại nhìn, thấy người tới phong thái diễm lệ, mặt như hoa đào.