CEO sốt ruột, phát biểu di ngôn trong nhóm công ty: [Vợ ơi, anh sắp không được rồi. Anh để lại cho em một tỷ, chỉ cầu mong sau này em đến thăm anh, anh sẽ nhớ em.]
Nhóm công ty lập tức nổ tung. CEO có vợ khi nào?
Là trợ lý CEO, tôi lập tức chạy tới.
Không ngờ sau đó, hốc mắt CEO đỏ lên: [Bà xã, sao giờ em mới đến?]
01
Tôi làm trợ lý cho Giang Thời Sâm ba năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra hôm nay anh ta có gì đó bất ổn.
Cà phê tôi mang cho anh ta, anh ta uống một ngụm rồi bỏ xuống: “Trợ lý Lâm, cà phê hôm nay mùi vị không đúng lắm, mang đổ đi!”
Đáy lòng tôi gào thét. Có chuyện quái gì vậy? Đây là cà phê hòa tan anh ta mua, bình thường uống đến khi sắp hết hạn anh ta cũng không nỡ ném, hôm nay lại quyết đoán như vậy.
Trong lòng tôi tò mò, nhưng trên mặt cũng chỉ thản nhiên nói: “Được, Giang tổng.”, đồng thời yên lặng tiến lên định bưng cà phê đi, Giang Thời Sâm lại gọi tôi lại: “Trợ lý Lâm, tiền lương tôi trả cho em rất thấp sao?”
Tôi nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng Giang Thời Sâm keo kiệt, nhưng tiền lương nhân viên ở Giang thị luôn luôn rất khả quan, bình thường vẫn có tiền thưởng, trong ngành xem như đứng đầu.
Đang lúc tôi định lắc đầu, vẻ mặt Giang Thời Sâm đồng tình nhìn tôi: “Em có thể học tập tinh thần cần kiệm của tôi, nhưng quần áo hỏng rồi, vẫn không nên mặc nữa. Như thế này nhé, tôi tăng lương cho em 30%, em đi mua quần áo tốt một chút.”
Nghe được tăng lương, trước mắt tôi sáng rực. Nhưng quần áo của tôi hỏng chỗ nào?
Tôi theo ánh mắt của anh ta nhìn vào chiếc váy của mình, thiết kế xẻ tà thời trang lúc này trông vô cùng bắt mắt.
Tôi: “……”
Mắt phải hoa đến cỡ mới nhìn xẻ tà thành bị rách? Nhưng tôi làm sao có thể nói anh ta nhìn lầm chứ!
Tuy rằng tiền lương ở Giang thị rất cao, nhưng bình thường nếu không phải thăng chức, muốn tăng lương, vậy thì chỉ có ba chữ “Không đời nào!”
Là một người theo chủ nghĩa làm công ăn lương thực dụng, tôi biết rõ, làm gì cũng có thể Phật hệ, chỉ có kiếm tiền là phải cố gắng hết sức.
Tôi nhanh nhẹn in Quyết định nhận tăng lương, đưa Giang Thời Sâm ký tên đóng dấu. Chữ còn chưa ký xong, anh ta đã ngã xuống đất.
Tôi vội vàng nâng người dậy, lòng nóng như lửa đốt vỗ vỗ mặt anh: “Giang tổng, tỉnh lại đi, ký tên xong rồi ngất!”
02
Tôi đã đưa Giang Thời Sâm đến bệnh viện. Bác sĩ nói là bị sốt, không có vấn đề gì lớn.
Sau khi truyền nước biển xong, tôi liền đưa anh ta về. Nhưng khi tan làm, anh ta lại xảy ra vấn đề lớn.
Trong nhóm chat công ty mấy trăm người, Giang Thời Sâm phát biểu vô cùng bắt mắt: [Vợ ơi, anh sắp không được rồi. Anh để lại cho em mười tỷ, chỉ cầu mong sau này em đến thăm anh, anh sẽ nhớ em.]
Nhóm lớn trong công ty im lặng nhưng nhóm nhỏ đã bắt đầu sôi sục.
[Tôi sẽ đi, một tỷ! Không biết Giang tổng có ngại đổi vợ không?]
[Không ngờ, bình thường Giang tổng keo kiệt muốn chết, thế mà để lại tài sản thừa kế cho vợ lại hào phóng như vậy.]
[Không phải, Giang tổng có vợ lúc nào, sao tôi không biết?]
[Điểm chú ý của mọi người cũng quá lệch rồi! Trọng điểm không phải Giang tổng xảy ra chuyện gì sao? Sao lại bắt đầu nói di ngôn rồi.]
Khi tôi nhìn thấy tin nhắn, trong nhóm nhỏ đã có 99+.
Giang Thời Sâm còn rất biết giấu giếm, tôi theo bên cạnh anh ta ba năm, cũng không phát hiện sự thật anh ta đã kết hôn.
Khoản thừa kế một tỷ khiến tôi ghen tị. Nhìn tiền nghĩ tới tương lai, số tiền này tôi không kiếm được, nhưng chút phí uất ức vì làm trợ lý tổng tài tôi vẫn phải lấy.
Gọi cho Giang Thời Sâm và bảo mẫu nhà anh ta mấy cuộc điện thoại cũng không ai nhận, tôi đành phải chạy thẳng tới nhà anh ta.
May mà tôi thường xuyên lấy đồ cho Giang Thời Sâm cho nên mật mã nhà anh tôi biết rõ.
Mở cửa, bên trong tối đen.
Nhấn công tắc đèn, tôi gọi vài tiếng không ai đáp lại, đành phải đi về phía phòng ngủ.
Trên giường trong phòng ngủ, Giang Thời Sâm nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ửng hồng.
“Giang tổng, tỉnh lại!” Thấy không có phản ứng, tôi vỗ nhẹ vai anh ta: “Giang Thời Sâm.”
Thoáng cái anh mở mắt. Lúc đầu ánh mắt có chút mê mang, dần dần hốc mắt bắt đầu đỏ lên, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Sau đó anh ta liền tủi thân kéo tay tôi lại: “Bà xã, sao giờ em mới đến!”
03
Tôi thoáng cái cứng đờ.
Xong rồi, mắt Giang Thời Sâm cháy hỏng rồi, bây giờ ngay cả người cũng không nhận ra.
“Giang tổng, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Tôi đỡ người dậy, nhưng ánh mắt Giang Thời Sâm vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc này anh ta đã không còn lạnh lùng và ổn trọng như bình thường, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê man còn ngấn nước, thoạt nhìn ngoan ngoãn hiếm thấy.
Không biết từ chỗ nào, Giang Thời Sâm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa tới trước mặt tôi: “Bà xã, mật mã là sinh nhật em.”
Vẻ mặt anh ta có chút đau lòng, lại có chút đắc ý: “Trong này có một tỷ!”
Đồng tử của tôi co lại dữ dội.
Một tỷ! Tôi làm việc mười đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Tuy rằng trái tim tôi ngọ ngoạy, nhưng tôi vẫn quay đầu đi, ép buộc mình không nhìn tấm thẻ kia: “Mau lấy lại đi, dục vọng chiếm hữu của tôi sắp phát tác rồi!”
Giang Thời Sâm cũng không chịu buông tha: “Không, anh không muốn lấy lại, cho dù chết, anh cũng muốn để lại tiền cho vợ trước khi chết.”
Nhưng vấn đề là tôi không phải vợ anh!