14
Hoàng đế đột nhiên mất tích, mà chiến sự ở biên quan lại liên tiếp nổ ra, An vương Tống Quân Cẩm ra mặt chủ trì đại cục.
Liên tục mấy tháng.
Trong dân gian lờ mờ có lời đồn, nói rằng sự mất tích của hoàng đế, không thể tách rời khỏi yêu phi Hứa Thục Nguyệt.
Vì một nữ nhân mà bỏ mặc thiên hạ bách tính.
Thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm!
Vì vậy khi truyền ra tin hoàng đế đã chết, An vương Tống Quân Cẩm sắp đăng cơ, trong dân gian ngoài tiếng hoan hô thì còn có tiếng reo mừng, không có ai vì “Cái chết” của Tống Quân Từ mà cảm thấy buồn bã.
Bởi vì Tống Quân Cẩm, là một quân vương vì thiên hạ bách tính mà suy nghĩ.
Ngày Tống Quân Cẩm đăng cơ.
Tống Quân Từ ăn mặc rách rưới xuất hiện ở cửa hoàng thành, liên tục nói rằng mình không chết, chỉ là bị người khác ám toán, hiện tại muốn trở về cung.
Mà bên cạnh hắn, còn có Hứa Thục Nguyệt, hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Rất nhiều bách tính đều nhìn thấy cảnh này.
Ngày đó hồi kinh, vì trời có dị tượng, rất nhiều bách tính đều đã từng nhìn thấy dung nhan thật của Tống Quân Từ và Hứa Thục Nguyệt.
Tự nhiên cũng có thể nhận ra, đây chính là hoàng đế và Thần phi đương triều.
Nhưng——
“Hai tên ăn mày? Thật to gan dám giả mạo tiên đế, không muốn sống nữa sao!”
“Đúng vậy, nhìn bộ dạng của các ngươi, hôi thối khó ngửi như vậy, còn nói là hoàng đế, đồ điên!”
“…… ”
Những người dân vây xem ở cửa thành đều giả vờ không nhận ra, thậm chí có người còn cầm lá rau và trứng gà ném vào người họ. Hứa Thục Nguyệt vẫn luôn kêu rằng mình là Thần phi, nói rằng đợi trở về hoàng cung sẽ trị tội những tên ti tiện này.
Nghe vậy, lực ném trứng gà của những người dân càng mạnh hơn.
Cho đến khi cuối cùng đội cấm vệ quân xuất hiện, đưa hai người này đi. Hứa Thục Nguyệt tưởng rằng họ đến cứu mình, trước khi đi còn không ngừng la hét với đám dân chúng: “Đợi bổn cung trở về sẽ tìm người đến chặt đầu các ngươi!”
Nhưng mà——
Đón chào họ là ngục nước do chính tay ta tạo ra.
“Tạ Uyển Ninh, ngươi có ý gì? Mau thả ta ra!”
“Ngươi to gan thật, dám nhốt bổn cung ở đây, mau thả bổn cung ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Hứa Thục Nguyệt hét lên, gào thét.
Nhưng cả hai tay nàng ta đều bị xiềng sắt khóa lại, cả người bị treo lên, mà phần ngực trở xuống đều ngâm trong nước.
Tống Quân Từ cũng vậy.
Trong nước có đủ thứ.
Cho dù là thịt thối để mười ngày nửa tháng, hay là xương cốt của đủ loại động vật, hòa lẫn với mùi tanh hôi, sinh ra rất nhiều loại sâu bọ ghê tởm, dọc theo chân họ bò lên từng chút một.
Có một số con sâu có răng, cắn vào chân, hút máu, Hứa Thục Nguyệt đau đớn hét lên.
Còn Tống Quân Từ, mặc dù cố nhịn không mở miệng nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi khi ta dùng dao rạch chân hắn, chân bị thương ngâm trong nước bẩn, thu hút rất nhiều sâu bọ trong góc, từng chút một gặm nhấm vết thương, khiến hắn đau đớn muốn chết.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn dáng vẻ đau đớn gào thét của họ, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Ngay từ đầu, ta đã không nghĩ đến việc để họ chết quá thoải mái.
Có gì đau khổ hơn việc nhìn mình từ trên mây rơi xuống bùn đen?
Vì vậy, ta phải để họ nhìn xem, vị hoàng đế và hoàng hậu vô cùng tôn quý trước kia, từng chút một mất đi lòng dân, lại bị người khác cướp mất ngôi vị, ngay cả thiên hạ bách tính đối với họ cũng chỉ có đầy miệng chửi rủa.
Cuối cùng, lại bị ta nhốt trong ngục nước này, chịu đủ mọi sự sỉ nhục.
“Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chết dễ dàng như vậy.”
Dù sao thì những ngày này còn dài.
Tất cả những đau khổ mà ta đã phải chịu trước đây, sớm muộn gì cũng phải trả lại từng chút một.
Ồ, ta cũng không quên đám người Thẩm gia.
Ta đối xử với họ tốt như vậy, kết quả thì sao?
Người đã rót rượu độc cho ta, ta cũng cho người rót rượu cho bà ta. Thấy bà ta tuổi đã cao, ta còn phải cầu phúc cho cha nên đã đặc biệt chọn một loại thuốc độc mạnh, trực tiếp đưa bà ta đi luôn.
Còn những đứa nhỏ nhà họ Thẩm, ta cũng không tha một đứa nào, tất cả đều bị ném vào ngục nước, cùng Hứa Thục Nguyệt và Tống Quân Từ chơi đùa.
Trong ngục nước không có đồ ăn, vì vậy nếu muốn sống sót, chỉ có một lựa chọn.
Vài ngày sau——
Ta lại đến ngục nước một lần nữa, nhìn những thi thể đã thối rữa không ra hình dạng. Tống Quân Từ và Hứa Thục Nguyệt vẫn còn máu trên miệng nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng xanh lè.
Con người, cuối cùng vẫn biến thành dã thú.
15
Tống Quân Cẩm đăng cơ, ta là phi tần của tiên đế, được đối xử rất tốt.
Ban đầu, hắn muốn ta ở lại trong cung.
Ta không muốn lắm, dù sao ta còn trẻ.
Nếu ở lại trong hoàng cung sâu thăm thẳm này, tuy rằng được hưởng vinh hoa phú quý, ngày ngày có người hầu hạ nhưng dù sao cũng bị vô số đôi mắt theo dõi, các đại thần cũng theo dõi, không có chút thú vị nào.
Chi bằng dọn ra khỏi hoàng cung, mượn cớ dưỡng bệnh mà đến một trang viên nào đó để ở.
Trước kia, nguyện vọng của ta chỉ là——
Cha sống lâu trăm tuổi.
Ta có thể gả cho một phu quân dịu dàng ấm áp, sinh một hai đứa con đáng yêu, thiếp thất không uy hiếp được địa vị của ta, ta có thể nắm giữ quyền lực trong hậu viện, cả đời thuận buồm xuôi gió.
Nguyện vọng hiện tại của ta cũng không thay đổi.
Cha vẫn khỏe mạnh.
Còn ta, có sự che chở của Tống Quân Cẩm.
Trong trang viên hoàng gia này, vẫn sống những ngày tháng được hưởng vinh hoa phú quý, có người hầu hạ. Ngoại trừ việc không thể gả cho một phu quân dịu dàng ấm áp nhưng bù lại ta có cả một nhà đầy nam sủng, học theo Tống Quân Cẩm lật thẻ bài, thỉnh thoảng cũng thấy mới mẻ, đặc biệt thích một người trong số đó.
Ta sống những ngày tháng rất vui vẻ.
Hết.