Hoàng đế vô tình nhặt được bức tranh vẽ công chúa nước khác, vừa thấy đã yêu, không màng cơm nước.
Nửa đêm, hoàng hậu triệu tập cuộc họp khẩn bàn đối sách.
“Tám chị em chúng ta thờ chung một chồng đã đủ khổ rồi, chẳng lẽ giờ còn phải tranh giành với thêm một người nữa sao?”
Bọn tôi: “Của chế hết, nhường đấy, không ai giành đâu.”
Hoàng đế Tiêu Hoành là một thằng ngu.
Hậu cung này có ai thấy hắn mà không né xa tám trăm bước cơ chứ.
Trừ hoàng hậu.
Chẳng hiểu mắt mũi kèm nhèm kiểu gì mà cứ phải một lòng một dạ muốn giữ trái tim Tiêu Hoành.
Tôi rất hiếu kỳ, bèn hỏi nguyên do.
Hoàng hậu thẹn thùng đáp: “Thuở còn ở Đông cung, mỗi sớm tỉnh dậy người ta đều nhận được một phong thư, nội dung đầy ấm áp chữa lành, khiến lòng người phơi phới. Khi thì nói làm người chớ nên coi nhẹ bản thân, lúc lại dặn phải mỉm cười đón ngày mới. Đó là tấm lòng của bệ hạ đối với người ta, chàng không quen bày tỏ cảm xúc, nhưng người ta biết cả.”
Tôi khỉnh bỉ nhìn ẻm, nói: “À, cái đó thì chế đây cũng có, nhưng không phải của bệ hạ đâu, mà là của má Trương dưới bếp chuyên nấu súp gà đấy.”
Hoàng hậu: …
1
Hoàng đế nhặt được bức tranh vẽ công chúa nước khác.
Trúng sét ái tình, ngày nhớ đêm mong.
Đêm khuya, Hoàng hậu triệu tập họp khẩn, hỏi mọi người cách giải quyết chuyện này.
Tôi ngáp một cái: “Em gái à, ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Đúng vậy, tôi và hoàng hậu là chị em.
Tôi là chị, nó là em.
Không quan trọng, quan trọng là, tôi là con gái lớn, đã từng là Thái tử phi. Nhưng sau khi Tiêu Hoành lên ngôi, lại phong trắc phi là con em gái con mẹ kế của tôi làm hoàng hậu.
Mọi người nghĩ chuyện này vậy là xong rồi sao?
Không.
Hắn phong tôi làm hoàng quý phi.
Ở triều đại này, chỉ khi hoàng hậu qua đời mới được phong hoàng quý phi.
Trong lễ sắc phong, tôi đưa ra một kết luận – – Tiêu Hoành là một thằng ng..u
2
Hoàng hậu hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái: “Chị, chị có thể cẩn thận một chút không?” (姐,你能不能长点心?- Jiě, nǐ néng bùnéng zhǎng diǎnxīn)
Viên Quý nhân đang ngái ngủ chảy nước miếng chợt tỉnh táo, hai mắt sáng rực: “Điểm tâm?” (点心-diǎnxīn)
Ngọc phi sinh vào đầu tháng mười một nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương nói, trong ngự thư phòng của bệ hạ có điểm tâm nhập khẩu.”
Viên Quý nhân khoát tay: “Quên đi, chị đây sẽ không tranh giành với kẻ điên.”
Từ khi Tiêu Hoành dùng trí tưởng tượng làm món sầu riêng trộn cơm gạo ngâm bún ốc, Viên quý nhân nhìn thấy Tiêu Hoành liền lập tức nằm xuống đất, lăn ra khỏi hiện trường.
Xem đi xem đi, ngay một người mới tiến cung ba tháng cũng biết tìm đường né xa Tiêu Hoành một chút, hết lần này tới lần khác cô em đầu óc chỉ biết yêu đương của tôi lại không biết đường mà tránh.
Nó luôn cảm thấy toàn bộ phụ nữ ở chốn hậu cung này đều đang tranh giành đàn ông với mình.
3
Hoàng hậu không buông tha, tiếp tục lên tiếng: “Tám chị em chúng ta cùng hầu hạ một ông chồng đã đủ đáng thương rồi, chẳng lẽ lại muốn tìm thêm một người nữa sao?”
Mọi người: “Đều là của chế, không ai cướp đâu.”
Hoàng hậu càng chán nản: “Nói như vậy… vốn bệ hạ hoàn toàn thuộc về tôi, giờ phải chia hai sao?”
Nội dung cuộc trò chuyện bí mật đêm khuya vô tình bị rò rỉ.
Cốt lõi của vấn đề là giúp hoàng hậu chia sẻ những lo lắng của mình, nhưng khi được đồn thổi thì đã thành tam sao thất bản.
Hoàng đế u mê sắc đẹp công chúa nước khác, phi tần hậu cung không chịu nổi sự nhục nhã này, tuyên bố muốn chia hoàng đế ra làm tám phần, Hoàng hậu nương nương không đành lòng, quyết định chỉ chia làm hai.
4
Thực tế thì phụ nữ chốn hậu cung đều rất đáng thương.
Có người mơ ước làm người giàu có nhất kinh thành, có người mơ ước tạo dựng được sự nghiệp chốn giang hồ….
Tóm lại, không cô nào có giấc mộng làm vợ lớn, vợ bé cho người khác.
Tuy nhiên, không ai thoát khỏi sự trừng phạt của số phận.
Tôi tương đối thực tế, từ nhỏ đã mơ ước được làm công chúa.
Dù sao thì công chúa vẫn có thể quang minh chính đại nuôi dưỡng rất nhiều ước mơ.
Bây giờ tôi chỉ có thể bí mật giữ nó ở bên ngoài.
5
May mắn là, Tiêu Hoành là một tên ng..ốc có đầu óc kỳ lạ.
Mỗi khi tôi xin xuất cung, hắn luôn cau mày quan sát tôi một lát rồi gật đầu nói: “Được.”
Dần dà, hắn chỉ nói với tôi: “Xuất cung không cần nói với trẫm.”
Từ đó, tôi đã ngừng nói cho hắn biết.
Thỉnh thoảng tôi mua về một số đồ chơi dân gian nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn.
Ví dụ như quạt xanh, hoa tai xanh, trà đắng xanh.