Đây là kiếp thứ tám ta và Kim Hòa ly biệt.
Bảy kiếp trước, ta nếm trải đủ mọi đắng cay của nhân gian, từng làm cô nhi, từng làm tử tù.
Còn có một lần, ta làm cảnh sát chống ma túy ở một thế giới hoàn toàn mới.
Dù chết rất thảm nhưng cũng không phụ danh hiệu Tĩnh An Vương của ta, đã làm được việc có lợi cho quốc gia và nhân dân.
Kim Hòa tính tình đơn thuần, ở địa phủ nghe Mạnh Bà nói sẽ sắp xếp nhân duyên kiếp sau cho chúng ta, lập tức vui mừng khôn xiết uống cạn canh Mạnh Bà rồi vội vã đi đầu thai.
Mặc dù Mạnh Bà đã động tay động chân trong canh, có thể khiến ký ức của Kim Hòa không định giờ thức tỉnh.
Nhưng ta hiểu, trên đời này không có gì là dễ dàng.
Với năng lực của Mạnh Bà, cũng không đủ để quyết định nhân duyên của người phàm.
“Ôi, bị ngươi đoán trúng rồi.”
Thấy ta vạch trần trò bịp bợm của mình, Mạnh Bà lè lưỡi với ta, nghiêng đầu nói:
“Kiếp trước nàng vì ngươi mà chịu nhiều đau khổ như vậy, sau khi chết cũng không chịu đầu thai chuyển kiếp.
“Ta cho nàng một chút hy vọng, để nàng quên ngươi, đi sống một cuộc đời mới, như vậy không tốt sao?”
“Không tốt.”
Ta vất vả lắm mới gặp lại nàng, còn chưa làm phu thê cho thỏa, sao có thể cứ thế quên nhau?
Thấy ta kiên quyết, Mạnh Bà suy nghĩ một lát: “Muốn gắn kết nhân duyên với nàng, cũng không phải là không có cách.
“Chỉ là, nghịch thiên mà làm, ắt sẽ phải chịu phản phệ.
“Nếu ngươi nguyện chịu bảy kiếp đau khổ ở nhân gian, ta sẽ cầu Nguyệt Lão mở cửa sau, giúp ngươi và nàng nên duyên phu thê.”
Ta không chút do dự: “Ta phải tin ngươi thế nào?”
Mạnh Bà có chút kinh ngạc: “Ngươi thật sự nguyện ý?”
Nàng có chút thích thú đi vòng quanh ta một vòng:
“Bấy lâu nay, hiếm khi gặp được người si tình như ngươi.
“Ta sẽ để lại một lối vào địa phủ cho ngươi ở nhân gian, bất cứ lúc nào muốn đến, cứ đến tìm ta.
“Nhưng ngươi phải biết, người phàm xông vào địa phủ, không chỉ tổn hại dương thọ, còn phải chịu đau đớn thấu tim.
“Nếu không phải bất đắc dĩ, đừng quay lại gặp ta.”
Nói xong, nàng vẫy tay với ta.
“Nghĩ kỹ rồi thì đến cửa Luân hồi, bát canh này của ngươi, cứ để dành sau này rồi uống.”
Ta thật may mắn biết bao, có thể mang theo ký ức về Kim Hòa, trải qua bảy kiếp với năm tháng dài đằng đẵng.
Mỗi khi cuộc sống khổ sở đến mức sắp không chịu nổi, ta lại tỉ mỉ khắc họa hình bóng nàng trong đầu.
Mong chờ, một ngày nào đó có thể gặp lại nàng.
Kiếp thứ tám, ta lại một lần nữa được sinh ra ở thời cổ đại, trở thành Vĩnh Xương Hầu ở kinh thành Trường An.
Thật tốt, thân phận này có thể cho nàng được sống một cuộc sống đầy đủ sung túc.
Đêm đầu tiên gặp nàng, ta nhìn thấy người đánh xe trần truồng kia từ xa, trong nháy mắt trái tim như muốn vỡ tan.
Không chút do dự, ta liền ném một con dao găm xuyên qua ngực hắn.
Kim Hòa vẫn là khuôn mặt trong ký ức của ta, ta cố gắng kìm nén sự nóng lòng trong lòng, hỏi tên nàng.
Hóa ra kiếp này, nàng tên là Chúc Vân Cẩm.
Nghe thật hay.
Khi biết nàng có một vị hôn phu lòng lang dạ sói, ta tức giận đến mức lần đầu tiên đến địa phủ tìm Mạnh Bà, sau khi trở về thì bị ốm nặng, nằm trong phủ hơn hai tháng.
“Thân thế của nàng ấy ư? Chuyện này ta không quyết định được, thôi thôi, ta giúp ngươi xem vận khí sau này của nàng ấy… Ồ? Không nên như vậy.”
Thấy Mạnh Bà cau mày, lòng ta cũng treo ngược lên.
“Không phải nói rằng, nếu ta tích đức, vượt qua bảy kiếp đau khổ thì có thể cho nàng ấy được giàu sang phú quý, sống lâu trăm tuổi sao?”
“Chờ một chút, hình như Nguyệt Lão bên kia có chút sai sót.”
Mạnh Bà nhắm mắt nhập định, một lúc sau lại mở mắt ra.
“Ôi trời! Hôm đó ông ấy uống hơi nhiều, lúc kết duyên cho các ngươi thì tay run mấy cái, chắc là vì thế nên kiếp này của các ngươi mới gặp nhiều trắc trở.”
Ta trợn mắt, lần đầu tiên trong lòng nguyền rủa thần linh.
“Trắc trở? Trắc trở gì?”
“Cũng không có gì, chỉ là để nàng ấy nếm trải chút đắng cay trong tình cảm, ừm, ngươi cũng biết đấy, chính là vị hôn phu kia.”
“Vậy nên, hắn vốn không nên xuất hiện trong cuộc đời nàng ấy?”
Ta nghiến răng, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.
“Ừm, có thể nói như vậy.
“Ôi, nghĩ thoáng ra chút đi, vạn vật đều có nhân quả, có lẽ sau khi trải qua thử thách, tình cảm của hai người sẽ càng bền chặt hơn.”
“Ta không cần thử thách, ta muốn hắn biến mất, càng nhanh càng tốt.”
“Cái này…”
Mạnh Bà khó xử.
“Một khi người phàm đã sinh ra thì số mệnh không thể tùy tiện thay đổi.
“Mặc dù hắn vì biến số của hai người mà sinh ra, có thể động tay động chân vào mệnh cách một chút nhưng…”
“Phải làm thế nào?”
Ta ngắt lời nàng: “Chỉ cần có thể bảo vệ nàng ấy bình an, ta chấp nhận mọi giá.”
“Ngươi đó, bấy lâu nay vẫn không thay đổi chút nào.”
Mạnh Bà thở dài:
“Ta có thể thay ngươi cắt đứt mệnh cách của hắn. Nhưng, ngươi có thể sẽ mất hết mọi thứ ở nhân gian, thậm chí là cả tính mạng…”
“Cảm ơn.”
Ta vẫn luôn cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Khi ở trong ngục, cơ thể ta đột nhiên trở nên vô cùng suy yếu.
Ta biết, là Vân Cẩm đã đi tìm Mạnh Bà.
Không biết đã qua bao ngày đêm, ta nằm trên đống cỏ khô trong ngục, thoi thóp.
Khi thời không biến đổi, Hoàng đế vẫn hài lòng với ta, ta thở phào nhẹ nhõm.
Cố Nguyên, hẳn là đã chết rồi.
Từ nay về sau, trong cuộc đời của Chúc Vân Cẩm, chỉ còn lại hạnh phúc, không còn biến số nào khác nữa.
Trong miếng ngọc bội nối liền nhân gian và địa phủ kia, cất giữ một luồng tinh phách của ta.
Sử dụng một lần, tiêu hao một lần.
May mắn thay, nàng không biết.
Kiếp này được ở bên nàng, mất đi hai lần tuổi thọ cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Đợi kiếp này trôi qua, ta sẽ đi cầu xin Mạnh Bà, sắp xếp cho ta và nàng cùng chuyển thế đến thế giới hiện đại.
Có thể thấy, nàng rất khao khát nơi đó.
Dù phải dùng thêm vài kiếp của ta để đổi, cũng đáng.
-HẾT-