Tâm Tâm Niệm Niệm

Chương 1


1

Giang Bắc Tiềm, anh trai của cô bạn thân lắm tiền của tôi.

Trước đây, ấn tượng của tôi về Giang Bắc Tiềm là một tổng giám đốc tiểu thuyết giá trị hàng triệu, lạnh lùng, cao quý, mặc vest giày da.

Còn bây giờ, một người đàn ông của gia đình, một người mẫu nam nhút nhát, mặc tạp dề chân không.

Hôm nay khi tôi đi học, mí mắt phải cứ giật liên hồi, cho đến khi bạn cùng khoa ở Viện Ngôn ngữ Hán kéo tôi vào quán nướng này, trực giác của tôi đã mách bảo.

Trong cửa hàng toàn là nhân viên phục vụ nam, mặc dù mặc quần xám đồng phục ở nửa thân dưới nhưng nửa thân trên chỉ buộc một chiếc tạp dề chân không, tôi thực sự rất sốc, mắt nhìn loạn xạ!

Tôi vừa căng thẳng vừa hơi phấn khích nắm tay bạn cùng khoa: “Chúng ta không phải đến để ăn sao?” Trực tiếp làm luôn hoạt động sau bữa ăn à?

Bạn cùng khoa: “Tất nhiên là đến để ăn rồi, cậu nghĩ gì vậy, đây là quán nướng đàng hoàng.”

“…”

Đàng hoàng hay không, tôi chỉ tin vào mắt mình.

Bạn cùng khoa: “Những thứ này chỉ là thủ đoạn tiếp thị của ông chủ thôi, đừng tỏ ra như chưa trải sự đời, thèm thuồng như thế.”

Tôi nuốt nước bọt, thấy bạn cùng khoa bình tĩnh, khí thế hùng hỗ như thế, tôi bèn hỏi: “Thế cậu đã từng thấy chưa?”

Bạn cùng khoa ho một tiếng, khí thế lập tức yếu đi thì thầm bên tai tôi: “Chưa.”

“Lần đầu tiên thấy.”

“Đây là cửa hàng mới mở, trong phạm vi vài dặm không tìm được cửa hàng thứ hai nào nữa…”

“Mặc dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy.”

“Có thể chưa ăn thịt heo nhưng khí thế thì không thể thua được!”

Tôi thấy cô ấy nói đúng nhưng đi vào mười bước, tôi đột nhiên thấy không cần vụ khí thế này cũng được.

Bởi vì tôi nhìn thấy một người quen.

Quen đến mức tôi rất muốn quay đầu bỏ chạy nhưng tiếc là bạn cùng khoa nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi không thể trốn thoát, không thể lùi bước, đành phải ngồi vào bàn ăn.

Cô ấy vừa buông tay, tôi đã vội vàng lấy điện thoại ra, bấm vào khung trò chuyện được ghim trên WeChat.

Gửi tin nhắn cho một người phụ nữ có ghi chú là phú bà, tức là bạn thân của tôi.

Tôi: [Anh trai mày nhảy việc rồi à?]

Phú bà trả lời ngay: [Anh ấy là ông chủ công ty, nhảy qua việc gì được? Pinocchio à?]

[…]

Tôi lại hỏi một cách uyển chuyển: [Vậy dạo này công ty anh trai mày làm ăn có tốt không?]

Tôi vừa định nói, nếu gặp khó khăn gì thì tôi có thể giúp…

Kết quả là nhanh hơn cả bàn phím của tôi là giao dịch chuyển khoản Alipay của cô bạn thân phú bà.

Không cần bấm chấp nhận, tiền đã được chuyển vào tài khoản.

Cô ấy không nói hai lời đã chuyển cho tôi 13140.

Mặc dù thoạt nhìn chỉ là một dãy số nhưng thực ra có bao nhiêu chua xót không ai biết.

Nhìn thấy dãy số này, tôi không khỏi ngước mắt lên, nhìn người đàn ông mặc tạp dề chân không đang vất vả vì cuộc sống ở đằng xa.

Tôi không thể tin rằng một tổng giám đốc bận rộn, thời gian tính bằng tiền lại có thời gian rảnh rỗi ở đây làm nhân viên phục vụ.

Tôi thầm nghĩ: [Mày đưa tiền cho tao làm gì?]

Cô bạn thân phú bà ngốc nghếch của tôi: [Yên tâm, công ty anh trai tao không sụp đổ, tao nuôi mày ăn uống phủ phê còn được.]

Tôi: […]

Bạn thân phú bà của tao ơi, mày tiêu tiền như nước không biết suy nghĩ thế này, nếu anh trai mày biết, e rằng mày sẽ khó giữ được mạng đấy.

Gặp được một cô bạn thân lắm tiền ba ngày hai buổi chuyển tiền cho tôi mà không có lý do, đó là phúc khí tôi tu mấy kiếp mới có được, phúc khí này không biết anh trai cô ấy là Giang Bắc Tiềm có cảm nhận được không.

Bên cạnh là tiếng trêu chọc của bạn cùng khoa: “Này, Đường Niệm, cậu nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai bên kia lâu lắm rồi…”

Bây giờ quán nướng còn chưa có nhiều người, đối diện có một hàng các anh chàng đẹp trai đặc sắc, sao cô ấy biết tôi nhìn ai?

Bạn cùng khoa hào sảng, theo quan niệm tiền bạc “Cái gì đắt nhất là tốt nhất”, không nói hai lời đã thêm tiền, để người đại diện của quán nướng đến phục vụ chúng tôi.

Sau đó tôi thấy Giang Bắc Tiềm đi ra.

Tôi: “…”

Ồ! Hóa ra Giang Bắc Tiềm cũng là người đại diện của quán này.

Anh ấy đi đến trước mặt chúng tôi rồi đứng lại, nhanh chóng liếc nhìn tôi, sau đó hơi bối rối cúi mắt xuống.

Tôi hiểu, chắc chắn anh ấy không muốn bị người khác nhận ra.

Bạn cùng khoa thấy tôi không nói gì, dùng khuỷu tay huých tôi: “Bình thường cậu xem video người mẫu nam không phải rất phấn khích sao? Sao bây giờ nhìn thấy anh chàng đẹp trai mà không thốt ra được một câu tán tỉnh nào thế? Tôi đã nói là cậu chỉ giỏi nói suông…”

Có phải là vì quen biết nên tôi không tiện nói chuyện không?

Nhưng bạn cùng khoa là một kẻ nhát gan chỉ biết thêm tiền, sau khi gọi anh chàng phục vụ đẹp trai đến thì lắp bắp không dám nói, tôi đành phải cứng đầu lên.

“Xin chào, bán thế nào?”

Bạn cùng khoa bên cạnh hít một hơi, phấn khích kéo tay áo tôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Biết coi hàng đó, cậu thật là hư!”

Tôi: “…”

Đúng lúc này, Giang Bắc Tiềm nghiêm túc, chỉ là trên mặt không kiềm chế được mà đỏ ửng: “Tôi không bán.”

Tôi bị sặc nước trà, mắt nhanh chóng liếc qua nốt ruồi ở đuôi mắt anh ấy: “Khụ khụ, tôi hỏi là thịt bán thế nào?”

Thịt nướng bán thế nào! Ít nhất cũng phải đưa một thực đơn chứ!

Đối phương tai đỏ bừng, kiên trì nói: “Tôi bán nghệ chứ không bán thân.”

“….”

Đầu gỗ nhà anh, củi gạo dầu muối đều không ưa chứ gì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.