Tân Di

13


Liên Nguyệt rất hiểu ba mẹ cố ấy là loại người gì, nên đối với lời nói của tôi, cô ấy vẫn tin tưởng.

Trong lúc cô ấy đang suy nghĩ, tôi cũng không nhàn rỗi, đã trò chuyện với các cư dân mạng khác, cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào.

Hơn 20 phút sau, Liên Nguyệt lại kết nối với tôi.

“Đại sư, tôi suy nghĩ xong rồi, tôi muốn lấy lại tiền của tôi , sau đó đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.”

“Đại sư, cô có thể giúp tôi không?”

Tôi gõ bàn: “Như vậy mới đúng.”

“Cô gửi số điện thoại cá nhân của mẹ cô cho tôi, tôi sẽ liên hệ với bà ấy.”

Phần bình luận trở nên vô cùng sôi nổi.

“Tân Di đại sư định dùng phương pháp từ xa sao, liệu bà ấy có bị sét đánh c.h.ế.t không?”

“Kích thích!”

“Không phải nên xin tử vi sao? Cần số điện thoại cũng được?”

Tôi liếc nhìn bình luận, có chút cạn lời.

“Bây giờ là xã hội văn minh, không thể tùy tiện g.i.ế.c người được.”

Trong khi đang nói chuyện, tôi bấm số điện thoại của mẹ Liên Nguyệt.

Vừa kết nối tôi liền cười, âm thanh nịnh nọt.

“Alo, xin hỏi là bà Hà Liên phải không? Cách đây không lâu con gái của bà đã vay ngân hàng của chúng tôi 100 vạn, đã được gửi vào tài khoản của bà, xin hỏi bà đã nhận được chưa?”

Đối diện sửng sốt một lát: “Tôi là Hà Liên.”

Sau khi dừng 1 giây, giọng bà ta trở nên kích động: “Cô ta lại vay thêm 100 vạn nữa à?”

Bà ta dừng một lúc, hình như là đang xác nhận tài khoản.

Một lát sau, một âm thanh chói tai vang lên: “Không có, tôi không có nhận được tiền.”

Tôi trấn an: “Bà Hà Liên bà đừng lo lắng, tôi giúp bà kiểm tra lại.”

Đợi 3 phút, tôi nói vài lời xin lỗi: “Là như thế này bà Hà, vì tài khoản của bà không có hồ sơ giao dịch trong ngân hàng của chúng tôi……..”

Bình luận tê liệt.

“Phương pháp này, tôi rất quen thuộc, tôi nghĩ đến 10 vạn tệ tôi bị lừa.”

“Đề nghị kiểm tra, chủ phòng không giống như đang diễn xuất cho lắm.”

“Không ngờ phương pháp của chủ phòng là cái này.”

“Lừa lại số tiền đã lừa của người khác.”

Trong 10 phút nói chuyện cùng mẹ của Liên Nguyệt, Liên Nguyệt một câu cũng không nói, im lặng quan sát.

Cuối cùng, Hà Liên cuối cùng cũng tin tưởng tôi rồi.

“Được được được, tôi sẽ gửi tiền qua ngay bây giờ, nếu chuyển qua thì 100 vạn sẽ  đươc chuyển vào tài khoản của tôi có phải không?”

Sau khi nhận được phản hồi, bà ta có chút nghi ngờ: “Vậy chúng tôi không cần trả tiền khoản vay nữa phải không?”

Tôi cười: “Tiền do con gái của bà mượn, đương nhiên là do con gái bà trả rồi.”

“Vậy thì tốt.” Bà ta vui mừng ra mặt: “Con trai tôi có thể lấy vợ có thể mua nhà rồi, con trai tôi và ba nó cũng có thể đi du lịch rồi, ha ha ha ha.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi mới nhìn vào màn hình máy tính.

Dành thời gian trả lời các câu hỏi của cư dân mạng.

“Chị Liên Nguyệt lấy lại được 20 vạn, đại sư vừa nói với cô ấy chỉ trả cho cô ấy 15 vạn là như thế nào vậy?”

Tôi bình tĩnh nói: “Tôi đã xem qua khuôn mặt của Liên Nguyệt, đôi mắt đỏ, nhân trung ngắn, lông mày hung dữ, ở tuổi 26, năm này sợ là tai họa sinh tử, lúc cô ấy quyết định cắt đứt quan hệ với ba mẹ cô ấy, đại nạn sinh tử bắt đầu được giải quyết.”

“Đây là nguyên tắc dung tiền diệt tai họa, nên số tiền này không thể trả lại toàn bộ, nếu không tai họa sẽ theo sau.”

“Thì ra là như vậy, vậy 5 vạn chi tiêu xứng đáng.”

“Vậy thảm họa sẽ ở lại với ba mẹ cô ấy vì tiền sao?”

Tôi cười: “Như vậy đi, mọi người có thể đoán một chút.”

Đang nói chuyện. điện thoại của Liên Nguyệt vang lên.

Cô ấy nhìn xuống điện thoại, tay không khỏi run lên.

“Tôi nhận được 15 vạn rồi.”

Tôi gật đầu: “Vậy thi tốt, yên tâm đi, cuộc sống của cô sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, hãy tận hưởng cuộc sống nhé.”

Liên Nguyệt hai mắt đỏ lên: “Cảm ơn đại sư.”

Đồng thời, tôi cảnh báo cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp: “Mọi người hãy cẩn thận với nạn lừa đảo qua điện thoại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.