Tân Di

15


Chú trông vui vẻ hơn cư dân mạng nhiều.

Thật sự rất vui.

Ông ấy cười nói: “Hơi thở mà tôi kìm nén trong lòng cuối cúng cũng được giải phóng.”

“Tôi đã không có giấc ngủ ngon kể từ khi Thu Thu bị bắt cóc, bây giờ cũng có thể có một giấc ngủ ngon.”

“Đại sư, cảm ơn cô.”

Tôi nhìn ông ấy, mắt hơi động: “Không cần cảm ơn.”

Kết nối đã bị ngắt.

Cư dân mạng đang yêu cầu tôi xem them 1 quẻ nữa, nhưng tôi không có ý định như vậy.

“Trước nói là xem 5 quẻ bây giờ đã xem toàn bộ rồi.”

“Đại sư! Một lần nữa đi!”

“Một lần nữa đi mà!”

Tôi cong môi: “Mọi người nghĩ tôi là nghệ sĩ biểu diễn à?”

Hôm nay thế thôi, sau này khi nào tôi thấy chán, có thể phát sóng trực tiếp tìm mọi người nói chuyện.

“Tạm biệt mọi người.”

Bất chấp những lời than vãn của cư dân mạng, tôi đóng phòng phát trực tiếp.

Nằm trên ghế, tôi thở một hơi dài.

Ù ù  ù————-

Điện thoại rung lên.

Tôi nhấn nút trả lời mà không nhìn màn hình: “Alo?”

Giọng của sư phụ bên kia truyền đến; “Đồ đệ, ta vừa xem buổi phát sóng trực tiếp của con.”

Tôi: “Ồ.”

“Đạo gia không nói dối, hôm nay con đã nói dối.”

Tôi thờ ơ nói: “Người nói chuyện lừa tiền đó à, vấn đề đó không lớn, lát nữa con sẽ nói lại với người……..”

Sư phụ: “Ta không nói về cái đó.”

Tôi dừng lại và không nói chuyện.

“Ta cũng nghe được ngày sinh của đứa bé đó, ta cũng đã đoán một quẻ.”

“Đứa bé đó đã qua đời khi mới 1 tuổi.”

“Đồ nhi, ta không tin con không đoán ra.”

Tôi đương nhiên có thể đoán ra.

Tôi cũng đoán ra được, Niệm Thu đã kiệt sức rồi, nhiều nhất cũng chỉ còn một tháng.

Thay vì để làm tăng thêm nổi buồn, chi bằng hãy để ông ấy ra đi một cách thanh thản.

Nếu không, sau khi c.h.ế.t chấp niệm quá sâu, lang thang ở thế giang này, cần gì phải làm như vậy?

……………

Thu Thu bị bắt cóc ở chợ khi mới 1 tuổi, lúc đó những kẻ buôn người nhìn thấy đứa bé ăn mặc đẹp, ba mẹ yêu thương, vô thức nghĩ rằng cô là bé trai.

Sau khi đưa Thu Thu đi, hắn ta mới nhận ra cô là con gái, nhất thời không thể thoát khỏi cô.

Sau đó ba mẹ của Thu Thu đuổi theo, hắn ta nóng lòng muốn trốn thoái nên đã ném Thu Thu xuống cầu khi anh ta đang chạy qua cầu.

“24 năm trôi qua, ngay cả dấu vết về sự tồn tại của Thu Thu cũng không thấy.”

“Nhưng vẫn có người nhớ đến cô ấy suốt 24 năm.”

“Sư phụ, người nói con làm sai cái gì?”

Sư phụ thở dài và không nói gì nữa.

Sau khi cúp điện thoại với sư phụ, tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Khi tôi tắt máy tính, tôi thấy nền của buổi phát sóng mà tôi chưa thoát ra.

Khi tôi nhấp vào xem, tôi thấy có rất nhiều tin nhắn riêng.

Ngoài những cư dân mạng thuyết phục tôi tiếp tục phát sóng trực tiếp, còn có một nhân vật quen thuộc.

Đó là Dây tơ hồng, người kết nối phát sóng trực tiếp ngày hôm qua.

“Đại sư, cô có ở đó không? Đại sư giang hồ cứu giá!”

“Đại sư, cô có nhận giải quyết riêng không? Gía cả thương lượng!”

“Đại sư cô xem tôi đi, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi…….”

“A a a a a a a a a……..”

Tôi nhìn danh sách tin nhắn riêng tư của cô ấy, rơi vào suy nghĩ.

Có thể thấy trạng thái tinh thần của cô ấy có chút đáng lo ngại.

Tôi trả lời cô ấy: “Nói chính sự.”

Dây tơ hồng trả lời ngay lập tức: “Đại sư cuối cùng cũng chú ý đến tôi rồi.”

“Là như thế này, kỳ thật người cần giúp đỡ không phải tôi mà là ông chủ của tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.