Tân Di

38


Định hướng làm việc hiện tại của tôi khá phù hợp, hiện tại đang phát trược tiếp trên một nền tảng.

Hôm nay tôi vừa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, một chủ phòng đang phát sóng trực tiếp gửi lời mời kết nối với tôi.

Tôi sững sờ một lúc, bây giờ phòng phát sóng cũng không đông lắm, cũng đang nhàn rỗi, nên chấp nhận.

Phòng phát sóng được kết nối, dối diện xuất hiện một người đàn ông trung niên gầy gò.

Tên gọi của anh ta là Lão Tôn.

“Yo, mỹ nữ à, hát hay nhảy đây?”

Có vẻ như anh ta không ở nhà, camera có chút rung lắc.

Tôi quan sát anh ta một lúc, chầm chậm nói: “Đoán mệnh.”

Anh ta sững sờ một chút, đôi mắt đang đảo quanh của anh ta dường như đang tập trung vào khuôn mặt tôi lúc này, ba giây sau, anh ta mỉm cười:

 “Hahahahaha, cô có một nước đi hay đấy! Thật mới mẻ và tò mò! Lần sau anh sẽ làm như vậy!”

Tất nhiên là anh ta nghĩ tôi nói dối.

Lúc này, có rất nhiều người quen đến bên tôi, vừa nghe Lão Tôn nói thì đều chạy sang bên kia giải thích.

“Chủ phòng đừng không tin, Tân Di đại sư rất lợi hại.”

“Thật đó, trước đây tôi cũng nghĩ giống như bạn………”

…………

Lão Tôn nhìn một vài bình luận, trong mắt có chút kinh ngạc, nhỏ giọng thì thầm: “Làm giống như thật………”

Nhìn thấy càng lúc càng nhiều có nhiều người vào phòng phát sóng trực tiếp, đảo mắt, lời nói lập tức thay đổi: “Nếu như tiểu cô nương đối diện lợi hại như vậy, vậy chi bằng đoán cho tôi một quẻ đi?”

Thực ra anh ta chỉ muốn từ phòng phát sóng trực tiếp của tôi dẫn nhiệt sang anh ta.

Tôi không nói gì hết, chỉ cười: “Có thể, anh muốn đoán cái gì?”

“Vận mệnh đi.” Anh ta dừng lại: “Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp nói cần tặng quà cho bạn mới có thể đoán mệnh.”

“Đó chính là lừa đảo.”

“Một khinh khí cầu có giá 1000 tệ, cô đang ăn cướp à.”

“Không cần.” Tôi ngắt lời anh ta: “Đoán mệnh cho anh không cần tiền.”

Lão Tôn sững sốt: “Thật sự không cần tiền?”

“Không cần tiền.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu:

“Tân Di đại sư soa lại không cần tiền? Xem miễn phí cho anh ta?”

“Cái này cũng quá rẻ cho anh ta rồi!”

Tôi thản nhiên đáp: “Theo quy tắc của sư môn, xem mệnh cho người sắp chết, không thể lấy tiền.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp và Lão Tôn sững sốt.

Ba giây sau, Lão Tôn tức giận: “Mày rủa tao c.h.ế.t à?”

Cư dân mạng đứng về phía anh ta bắt đầu bênh vực.

“Chủ phòng đối diện không đến mức phải nói như vậy chứ, người ta không tặng quà cho cô, sao lại rủa người ta như vậy?”

“Đúng vậy, 1000 tệ thật sự không rẻ.”

Thấy nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp ngày càng cao, sự tức giận của Lão Tôn cũng giảm đi.

Anh ta chợt nảy ra ý tưởng, có lẽ đây là thủ đoạn của đối phương.

Vậy chi bằng anh ta tận dụng nó.

Nghĩ tới đây, anh ta khịt mũi: “Nếu như cô nói tôi sẽ chết, vậy chi bằng chúng ta cá cược đi.”

Tôi hỏi anh ta: “Cá cược cái gì?”

Lão Tôn cười khúc khích: “Chỉ cần cá cược xem tôi có c.h.ế.t hay không? ”

“Hết ngày hôm nay, nếu tôi vẫn còn sống, vậy cô phải tặng cho tôi năm khinh khí cầu!”

“Nếu tôi chết……..”

Anh ta dừng lại một lúc, nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.

“Được.” Tôi trực tiếp trả lời: “Nếu anh chết, vậy cũng tính là giúp tôi quảng cáo miễn phí rồi.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đứng hình.

“Chơi lớn vậy sao!”

“Hôm nay tôi ngồi xem phòng phát sóng trực tiếp này không đi đâu hết, tôi xem anh ta c.h.ế.t hay không chết.”

“Phòng phát sóng trực tiếp này thật thú vị.”

Nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp ngày càng nhiều người, Lão Tôn trở nên vui mừng.

Anh ta có vẻ như không nghiêm túc với lời nói của mình.

“Chào mừng các bạn đến với phòng phát sóng trực tiếp.”

Bên dưới có người hỏi anh ta là đang làm gì.

Anh ta cười khúc khích: “Tôi là một chủ phòng tiết kiệm, tôi sẽ chỉ cho mọi người 99 cách để tiết kiệm tiền.”

“Hôm nay……”Anh ta quay camera lại, trong màn hình xuất hiện một con đường nhỏ: “Tôi đưa mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn.”

Cư dân mạng rất tò mò về anh ta, còn có người tặng quà cho anh ta.

Nhìn thấy phía đối diện nhiệt độ càng nhày càng cao.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi có chút không vui, họ cảm thấy tôi là bị người ta lợi dụng.

Tôi không quan tâm: “Chúng ta xem trước đi.”

Cuối cùng tôi cũng muốn xem, anh ta rốt cuộc tự tìm cái c.h.ế.t như thế nào.

Lão Tôn đi đến một tòa nhà cao tầng, nhỏ tiếng nói: “Đây là cửa sau của một nhà hàng lớn.”

“Hôm nay tôi dẫn mọi người đi ăn một bữa miễn phí, tiện xem xem cô dâu có đẹp không! Hahahaha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.