Chỉ nhìn thấy một con ch.ó vàng lớn đi ngang qua cửa hàng đó, trong miệng ngậm một khúc xương.
Tôi nhận ra nó trong nháy mắt, đây là con ch.ó hoang thường xuyên xuất hiện ở đây.
Tiểu thương hai con phố không có việc gì cũng thích cho nó ăn.
Xương trong miệng nó rất lớn, trông giống như xương bò.
Nó đặt xương xuống đất, cúi đầu gặm vài lần, ăn rất ngon.
Tôi nhìn nó mấy giây, mắt dừng lại ở khúc xương một lúc, rồi chợt khựng lại.
Trên cục xương…..sao lại có đinh thép ở đó?
Không hiểu sao tôi lại nghĩ tới Trình Hạo.
Trước đây anh ấy bị gãy xương phải làm phẩu thuật, nên chân cũng có những đinh thép như vậy….
Sự liên tưởng này làm tôi giật mình, tôi lập tức đứng dậy muốn nhìn kỹ cục xương hơn, nhưng con ch.ó vàng lại sợ hãi vì bảo vệ đồ ăn, nó gặm xương bỏ chạy.
Tôi không thể đuổi kịp, một người đứng giữa đường có chút bối rối.
Người bán hàng bên canh nhìn thấy tôi liền ân cần hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi hỏi cô ấy: “Cô có biết cái khúc xương mà con ch.ó vàng vừa gặm là ai cho nó không?”
Cô ấy lắc đầu, chỉ giơ tay chỉ vào: “Chỉ thấy nó từ con phố bên kia đi qua đây.”
Chuyện này đã đọng trong tâm trí tôi rất lâu rồi không thể buông bỏ được.
Buổi tối, tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Hạo, không có gì bất ngờ, lại ở trạng thái tắt.
Tôi hoảng sợ đến mức có chút bất thường, trực giác mách bảo tôi, có chuyện gì đó đã xảy ra với Trình Hạo.
Trong khoảng thời gian này điện thoại tôi toàn lướt thấy một t.h.i t.h.ể nam vô danh, không xác định được có phải Trình Hạo hay không, mỗi lần nhìn thấy đều bị dọa toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Tinh tinh.”
Điện thoại chợt vang lên.
Tôi cúi đầu nhìn.
“Chủ phòng Tân Di Huyền Thanh Quan bạn đang theo dõi đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, hãy đến trò chuyện nào.”
Tân Di Huyền Thanh Quan?
Tôi sững người một lát chợt nhớ ra.
Trước khi mở cửa hàng này, chúng tôi đã đi qua gầm cầu, tìm một đại sư đoán mệnh cho mình, đại sư đó là một cô gái trẻ, nhìn có vẻ không đáng tin cậy cho lắm, nhưng giá rất rẻ.
Chúng tôi tiêu mấy chục tệ, để cô ấy xem vị trí cửa hàng này tốt hay xấu.
Cô ấy nói rất nhiều, tóm lại, vị trí là vị trí tốt, có thể kiếm tiền, nhưng trong tương lai sẽ xuất hiện một vài biến số ảnh hưởng đến vận may…..
Sau khi cửa hàng mở ra, tôi lại quên mất chuyện này.
Trong khoảng thời gian này, tôi đang chơi điện thoại vô tình thấy cô ấy đang phát sóng trực tiếp. tôi cảm thấy mới lạ, mới tiện tay nhấp vào nút theo dõi……
Bây giờ suy nghĩ lại những gì cô ấy nói dước gầm cầu lúc đó.
Cô ấy nói đúng rồi!
Bây giờ biến số này đã xuất hiện.
Nghĩ tới đây, tôi bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy mà không do dự.
Sau mấy giây, cô ấy xuất hiện trên màn hình.
Không khác gì trong ký ức của tôi.
Cô ấy đang trò chuyện với cư dân mạng, tôi nhìn cô ấy, nỗi lo lắng mấy ngày nay đã giảm đi bớt.
Trực giác nói với tôi, vị đại sư này nhất định có thể cứu tôi.
Tôi nhanh chóng gửi bình luận.
“Tân Di đại sư, tôi là Chu Yến, tôi đã gặp cô 2 năm trước dưới gầm cầu vượt đề đoán mệnh, cô còn nhớ không?”
“Bây giờ có gì đó không ổn với cửa hàng của tôi, tôi muốn cô xem lại cho tôi 1 quẻ nữa , có được không?”
Ngay sau khi tôi bình luận hai câu này, cư dân mạng không thể ngồi yên.
“Bạn đang làm gì vậy? Tân Di đại sư đoán mệnh là phải xếp hàng, cô đừng chen hàng như vậy?”
“Đúng vậy, tôi đã đợi mấy ngày rồi.”
Tôi không biết quy tắc của phòng phát sóng trực tiếp, bị bọn họ nói như vậy tôi không biết phải làm sao.
Ngược lại, Tân Di nhìn thấy bình luận này, nhẹ giọng “Ô” một tiếng.
“Là cô sao.”
Tôi không nghĩ là cô ấy vẫn còn nhớ đến tôi.
Cô ấy ngồi thẳng dậy, giọng nói trong trẻo: “Vì là khách hàng cũ, có liên quan đến cửa hàng của bọn họ, đương nhiên có dịch vụ hậu mãi.”
“Quẻ đầu tiên hôm nay, chính là cô.”