“Những phương pháp săn mồi của ma cà rồng được học từ con người, chúng sẽ chủ động thể hiện lòng tốt với con mồi, làm giảm sự cảnh giác của con mồi, thỉnh thoảng cho con mồi ăn, sau đó g.i.ế.c con mồi khi con mồi không có khả năng tự vệ.”
Cư dân mạng đứng hình, nhưng có một số người nhanh chóng phản ứng.
“Vậy cửa hàng thịt hầm mà chị Chu Yến kể do ma cà rồng quản lý, chúng đang chờ con mồi sao?”
“Hơn nữa chị ấy còn nghe tiếng khóc lúc nửa đêm, là ma cà rồng khóc trước khi ăn sao? Chết tiệt, nghĩ thôi đã thấy sợ.”
Tân Di nói: “Tôi không chắc chắn về cái này, chỉ có thể nói đó là thói quen của ma cà rồng.”
Tôi rất sợ, tôi đang định hỏi thêm vài câu nữa, tôi chợt thấy một bình luận không liên quan.
“Chủ phòng đừng lừa người nữa! Cô là một đạo sĩ giả từ đâu đến vậy? Tôi là đạo sĩ của Trọng Quang Quan, bây giờ xã hội làm gì có chỗ nào có ma cà rồng? Hơn nữa đạo quán chúng tôi vừa đi điều tra qua ở Thiên Kiều không lâu, đừng nói là ma cà rồng, một oán linh cũng không có, rất sạch sẽ, cô đừng ở đây nói lung tung.”
Cư dân mạng nói chuyện mỉa mai đó tên là “A Man”.
Tân Di không phản ứng gì.
Cô ấy hỏi: “Việc điều tra các sự việc bất thường ở đường Thiên Kiều là trách nhiệm của Trọng Quang Quan, là ai đi vậy?”
A Man đắc ý trả lời: “Tôi đã tự mình tới đó.”
“Ồ.” Tân Di gật đầu: “Vậy là do bản lĩnh chưa tới đâu thôi.”
A Man sốt ruột, chưa tra hỏi mấy câu đã bị Tân Di chặn lại.
Ngay khi cư dân mạng có chút không rõ ràng bắt đầu nghi ngờ cô ấy, Tân Di gọi tôi.
“Chu Yến.” Giọng cô ấy vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Lúc cửa hàng thịt hầm trăm năm đó khai trương, có phải đã đặt thứ gì dọc trên hai con phố buôn bán đúng không?”
“Ví dụ như giỏ hoa, tượng sư tử đá, thứ như bảng hiệu lớn.”
“Đúng vậy, họ đặt một lẵng hoa ở đầu đường, đến giờ nó vẫn ở đó.”
Tôi sống ở con đường đối diện, vừa nói vừa mở rèm hướng camera điện thoại về phía đó.
“Mọi người xem.”
Tân Di lại hỏi: “Cô có tiện xuống dưới một lát không? Đi đến trước lẵng hoa đó.”
Bây giờ mới 10 giờ hơn, vẫn còn rất nhiều người trên phố.
Tôi cũng không quá sợ, nghe xong liền mở cửa đi xuống lầu, chưa tới 20 bước đã đến phía bên kia đường .
Hướng điện thoại về phía lẵng hoa, tôi nghe Tân Di nói đây những bông hoa ra khỏi giỏ hoa, lộ ra bùn hoa bên dưới.
Bùn hoa ở giữa bị vỡ ra, một khúc xương nhỏ dựng đứng, ngoài ra còn có một sợ dây đỏ quấn quanh khúc xương.
“Đây là thứ gì vậy?” Tôi định đưa tay cầm nó, Tân Di kịp thời ngăn chặn tôi lại.
“Đừng động.” Tân Di nói: “Ma cà rồng có tính lãnh thổ, chúng đặt xương của con mồi còn sót lại ở cuối đường, để cảnh báo những hồn ma khác rằng đây là lãnh thổ của chúng, mọi thứ trong lãnh thổ đều là con mồi của chúng…..”
Cô ấy đổi chủ đề: “A Man, đây chính là lý do cậu không thấy những oán linh.”
“Đối với những con ma cà rồng, chúng thật sự không được tính là ma, và tương tự như quái vật, chúng có thực thể, biết ngụy trạng, người bình thường khó mà phân biệt được, mọi người tập trung một cách mù quáng vào việc điều tra những oán linh và phớt lờ chúng.”
A Man luôn trực tuyến, nhưng không nói lời nào.
Tôi tránh xa lẵng hoa, ngay khi tôi định quay về, một người đàn ông đánh tôi từ phía sau.
Tôi quay lại nhìn, hắn hơi cúi đầu về phía tôi, khom lưng bước vào phố thương mại.
Tôi sững sờ một lúc, vô thức đuổi theo hắn.
Góc nghiêng của hắn rất giống Trình Hạo.
“Đừng đuổi nữa.”
Nghe thấy giọng nói của Tân Di tôi dừng lại.
Tôi cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Hắn không thể là Trình Hạo.
Trình Hạo sẽ không phản ứng như vậy khi nhìn tôi.
Tôi đang đứng ở vị trí ban đầu, giọng có chút run rẩy: “Tân Di đại sư, bạn trai của tôi…….còn sống không?”